tôi không viết nên câu nói
tôi viết nên sự im lặng
trong mắt. những tháng năm dài mù quáng
trong đầu sự bức xúc
của những con sóng không thoát nổi ra ngoài
tuyến đường ba hoa hoạt náo
xô động thế giới cật lực tranh cường
xiết bao
tôi viết sự im lặng của biển cả
và chìm lỉm
như con tàu đại dương
có thể một thời những cánh hoa lan thơm một mình
làm nên tiếng nói phong cách vườn tược
không nghe tiếng thở hào hển
cùng hương
có thể bài thơ
vết xước
cơn đau bịn rịn của trời xanh mơ
làm nụ hôn ngột ngạt
cùng run rẩy linh thần
có thể sự im lặng là tiếng nói
mầu. của sắc
nên tôi không còn
viết
được gì
8 avril 2015
tôi đến thăm em rất mù mờ
bỏ quên lý lịch trong chiếc hộp an toàn ngoài khách sạn
đừng gọi tôi là khách
cũng có thể tôi là thổ công
bởi vì tôi không nhớ đã đi tuyến xe điện ngầm nào
cam vàng xanh đỏ
chỉ nhớ tôi đang ngồi trong một tiệm bán thức ăn nhanh
[oen-đi hay mắc-đô quỷ quái gì đó]
gọi 1 chiếc bánh đợi
thêm 1 chiếc bánh chờ
tôi không rõ người ta nhồi nhét thức gì bên trong
heo cá gà bò
chiếc bánh cũng mù mờ
như nhan sắc em
28 nov. 2018
gởi Đoàn Minh Đạo
ngày chúng ta chia cắt bởi địa hình
lưỡi lê xén đường đi qua trí tưởng
là những cụm mây vắt ngang dòng sông
thời gian không gian đặc quánh trên mỗi nốt mù hồi ức
vườn chanh vàng lộc của những ngày thơ còn rậm đám ven hồ
lưới mưa* làm khuỵu xuống cọng lau mường tượng
trắng già âm thoa
mình nhìn thấy nhau từ những vệt thiều nâu tưởng
mầu của những cội cây thâm tù
bám vào đất hoang lệ
sở nhà chúng ta hằng có
là hang động của chú còng gió thong manh
vô cùng. là biển
những viên gạch che chắn ngày về
ngọn cỏ bồng lăn lóc
không hề minh chứng
rơi dội trúng mùa mưa
mưamưa ướt dột thềm nhà xanh rêu mái
trầm tư áo bụi
nghi ngút sắc mầu lạnh hoen ca
3 tháng chín/2017
*Lưới Mưa, thi tập Đoàn Minh Đạo
.