tôi ngồi xem lại vài bức tranh cũ của Vincent
trong lúc chờ người khách bộ hành sẽ đến
hỏi tôi một câu cắc cớ về thơ
tôi có thể sẽ trả lời hoặc không
rằng để đi bộ bình thường
hai chân anh không được cùng lúc nằm trên một đường thẳng
thơ cũng là dao động giữa trái và phải
nhịp này nhịp kia tìm lấy nhau
mất cân bằng mới tiến về phía trước
nên khi anh dừng lại
thơ biến mất
người ta rao tin tôi là kẻ sưu tầm thơ
nhưng tôi chỉ gom nhặt những định nghĩa
giống như chiếc giày trưng bày nơi tủ kính
thơ không thể vận hành bằng sự phô diễn
anh phải chờ nó biến mất
để rồi tìm lại đâu đó trong ký ức
về những bước chân anh đã không bước
nên tôi thay anh làm giả định này
khi ngắm bức tranh đôi giày cũ của Van Gogh
rằng ta đã gặp gỡ nhau
rồi anh hỏi tôi một câu cắc cớ về thơ
tôi có thể sẽ trả lời hoặc không
.