- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Người Mang Nước: tập thơ Như Quỳnh de Prelle

 

Nguoi mang nuoc-Ad

 

 

Người mang nước
tập thơ của Như Quỳnh de Prelle
Nhà xuất bản Sống (4/2018, Hoa Kỳ)

 

 

Trích ‘Lời tác giả’

Người mang nước gồm 3 phần Nỗi buồn trên cây, Nhiệt đới buồn và Babel như một tuyển tập thơ của Như Quỳnh de Prelle suốt từ thời thanh xuân 20 cho đến thời điểm hiện tại. Từ cái tôi và sự riêng tư cho đến những cảm thức vượt ra khỏi bản thân mình để dấn thân vào các sự kiện xã hội, các câu chuyện thế sự bằng cảm quan, sự xung động có lúc mạnh mẽ, có lúc thờ ơ, hoang mang, sợ hãi. Tiếp tục những câu chuyện khác ở thời gian khác, không gian khác về những trải nghiệm và sự khám phá từ chính bản thân với công việc sáng tác như một nghệ thuật của đời thường hiện sinh. Đây không chỉ là câu chuyện của riêng Quỳnh mà là câu chuyện của thế hệ. Thế hệ sinh ra từ những năm 80 của thế kỷ trước, thế hệ của sự dịch chuyển. Dịch chuyển từ bên trong cá nhân đến những không gian bên ngoài, bên ngoài cả đất Mẹ, trưởng thành và luôn dõi theo những sự kiện cũng như những đổi thay trong đời sống xã hội để khát vọng, mong ước dành cho những giá trị phố quát và ý nghĩa hơn không chỉ quê hương mình mà hơn cả là không gian toàn cầu trên khắp các lục địa của trái đất và sự đa dạng văn hoá. Babel không chỉ còn là biểu tượng trong kinh thánh, sự đổ vỡ mà còn chính là sự đang dạng toàn cầu giữa những ngôn ngữ khác nhau, sự đan xen nhiều giá trị để hướng tới tính nhân bản và thống nhất.

 

 

 

Nhiệt đới buồn

 

Những cơn mưa trên những cánh rừng già xanh mát
chất độc màu da cam ẩn nấp khắp nơi
nhiệt đới ơi buồn thế
những tộc người
gần với thiên nhiên hoang dại
lại cứ nghèo mãi đơn sơ

Những cánh rừng cháy, chiến trường xưa
bây giờ thành làng mạc
giữa những hố bom
những tiếng nổ bất ngờ
vụt đến và tan biến nhanh
như những tia chớp
để lại tiếp tục những nỗi đau
trong ngày hoà bình

Nhiệt đới buồn
trên những toà tháp cổ
rêu đen
những bóng ma chập chờn
những dòng sông phù sa chở đầy những hương thơm của lúa gạo
những cánh đồng bát ngát
những người dân lam lũ buồn buồn
trên những khu nhà ổ chuột

Nhiệt đới buồn của tôi
những bông hoa cứ tươi thắm
xanh đỏ bốn mùa
mà con người chả mãi thắm tươi
lặn lội kiếm tìm miếng ăn
đồng tiền bát gạo
khó khăn
lửa hồng ấm mà áo không đủ che cái lạnh của rừng

Nhiệt đới buồn
tôi nhìn thấy đôi mắt đen láy của trẻ thơ
đến trường không guốc dép
không đủ bút chì
sách vở
chúng ăn cơm bằng cái bát tô rất to với vài miếng thịt
vài miếng rau

Nhiệt đới buồn trên những đồi núi cao
những đôi bàn chân to như cái cuốc
bám chặt vào đất đai
quần áo thổ cẩm đẹp bằng đôi tay khéo
mà sao buồn ơi là buồn
những người đàn ông ngồi trước buổi chiều xuống
trên những ô cửa
chờ người vợ đi làm nương ở trên cao về
những người già ho khù khụ
trong căn nhà tối

Nhiệt đới buồn
như bông hoa chuối rừng đỏ rực
như tre xanh thẳm thẳm bao mùa
như nỗi buồn của cuộc chiến đi qua bao năm
như một tình yêu dang dở nát tan
như những hoảng hốt hãy còn trên mặt biển
không bình yên với tiếng sóng ngầm
trên những con tàu lạ ngoài khơi xa
trên tay súng của những người thủ thuỷ
canh biển quê hương

Nhiệt đới ơi
bao giờ tươi sáng
vẹn nguyên như thủa hồng hoang
hay như thời đại ánh sáng
bốn phương từ thành thị tới nông thôn
tới đồi cao núi xa
đồng màu như một
trẻ con tung tăng
người già hạnh phúc
những cặp trai gái yêu nhau tự do
mà bền lâu
sinh ra những đứa con bình an
mạnh khoẻ

Nhiệt đới ơi
bao giờ hết buồn
tôi yêu sắc màu nhiệt đới
cái tươi mát xanh thẳm
cái rạng rỡ nắng nôi
chói loà khắp chốn
sáng bừng không gian
phải hết tối tăm trong những cái đầu
trong những tâm hồn đang chết
trong những rình rập bất thường của những kẻ bành trướng trên quê hương xứ sở

Nhiệt đới buồn
nhiều chuyện muốn kể

 

 

 

Cơn lũ và tượng đài

 

cơn lũ cuốn trôi mái trường em
lớp học em
mùa khai giảng thật buồn
em sẽ ngồi ở đâu trong lớp học
em sẽ ăn ở đâu trong nhà của em

tượng đài ơi
bằng sắt bằng đồng
vô tri vô giác
không cho em lớp học
không cho em tình thương
em muốn bình an giữa giấc mơ đêm
ở mái trường thân yêu

những anh hùng nông dân gậy guộc
không bao giờ hoá thành tượng
mà hoá thành sức mạnh nhân dân
trên những cánh đồng máu
mồ hôi
những mảnh đất buồn

lũ cuốn trôi đất
cuốn trôi người
cuốn trôi những cuộc chiến tranh
còn lại sẹo bao vết thương
không bao giờ kín lại
không bao giờ

 

 

 

.

bài đã đăng của Như Quỳnh de Prelle