- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Giáng sinh 17 ♦ Mùa đông 17 ♦ Anh 2n17

 

 

 

Giáng sinh 17

 

Chúa xuống để nhìn thấy con buồn hơn
tuyệt vọng hơn
có phải chăng loài người mù quáng
tham lam

Chúa xuống để nhìn thấy nước mắt nhiều hơn
da thịt đớn đau hơn
có phải chăng loài người tận thế
chia lìa nhau

Chúa xuống để nhìn thấy những bạo tàn trong những căn nhà nhỏ
trên những con đường
những góc phố nghèo
có phải chăng loài người tha lương biến thái
giết hại nhau
trong từng nốt nhạc

Chúa xuống để mỉm cười
những thân phận được giải thoát
và tự do
chết trong ngục tù
thoát xác làm người

 

 

 

Mùa đông 17

 

Xuyên qua những cánh rừng mùa đông
Nắng như lụa trải dài trên những rừng cây đen đúa khẳng khiu
màu của tan rã
những đám mây làm tình rạng rỡ
giữa trời xanh

Xuyên qua giá lạnh
tuyết tan
Những đàn xe chạy trên đường nối nhau
Những chú ngựa nhảy múa nô đùa
Lâu đài xanh bốn mùa
Cỏ xanh bốn mùa
Những ngôi nhà trắng

Trong một bản nhạc 2 người phụ nữ trẻ yêu nhau

Người đàn bà nói với người đàn ông ở bên
Vài năm nữa, nếu không hạnh phúc
em sẽ nằm dưới gốc cây kia trong rừng như ước nguyện
anh đừng quên

Băng tan trên mặt hồ
nước trong nhìn tận đáy
những rễ cây xù xì

nhớ màu phong đỏ vừa đi qua

 

 

 

Anh 2n17

 

Anh yêu em như sự tĩnh lặng của mây
rồi đâm sầm vào em như sự tan rữa của mây
rồi quay lại yêu em
rồi khẳng định chỉ cần yêu em
không cần thi ca
không cần gì cuộc đời này

Anh yêu em như sự tĩnh lặng của mây
rồi đâm sầm vào em như những đám mây mùa đông màu ghi
rồi khẳng định yêu
yêu em
không cần gì nữa cuộc đời này
thi ca anh xếp hàng thứ yếu

và quay lại yêu em
người làm nhức nhối anh
cắn đốt anh khi nằm trên cái chiếu cũ rách ở mùa hè nào đó
khi em chưa được sinh ra
em là con rệp nhức nhối của đời anh

 

 

 

.

bài đã đăng của Như Quỳnh de Prelle