Như vị thần khuân đá, tảng đá số phận,
anh rảo bước vỉa hè, trong đêm khuya, để nghe
những tiếng ho hen, để
nghe ra, con người già nua,
cứ như đang sống kéo dài từ vài thế kỷ.
Anh muốn nghe, tiếng quai búa và
những nháng lửa dưới cánh tay thợ rèn,
làm loé sáng thép lạnh của quá khứ.
Trong bóng tối ở sân ga này
dưới tàn cây này, anh ngồi xuống, không phải
chờ những chuyến đi, mà chờ vọng lại
những hồi còi, từ tương lai.
Ngồi chờ rạng đông, đến hết đêm
ngồi lần giở
những hồn ma từ trang sách thức dậy
sống với cõi đời khác, những không gian đã lùi xa
những mặt người đã lùi xa
cùng với cái đau, gục đầu, nức nở
cùng với tiếng cười, vọng từ lòng giếng xóm cũ.
Hãy trở lại, trở lại
giữa những không gian nhòa lẫn vào nhau
trong tiếng nước nhỏ giọt,
nhịp bền bỉ dửng dưng của đồng hồ
(nghe như tiếng mọt gặm nhấm một thời xa, xa nữa)
và thời gian, như dòng cát mịn, lần hồi
đưa chân người chậm bước, loạc xoạc . . .
Có phải đang ngồi đây, trước trang sách mở
hay đang trở về thẩn thơ, dọc bờ cát biển đêm xưa?
.