tôi bỏ lại đêm
những điều chưa nói hết
những điều chưa kể xong
những điều
đêm đã nghe cùng tôi
trong lặng im bóng tối.
tôi bỏ lại trong bóng tối
những ý nghĩ
sót vụn
sự tưởng tượng
rỗng rạo
những thứ nên quên đi
khi trời tảng sáng.
tôi bỏ lại cả đôi mắt mình
hai con cá bơi tự do trên trên trần nhà
một bãi biển đen không hải phận
bỏ lại
xác mình dạt vào bờ
ương vữa
lúc ban mai.
tôi bỏ lại
những giấc mơ
vừa bị đánh lưới
cả trí nhớ đóng băng
những nỗi nhớ
trống và buốt.
bỏ lại cái đầu mình
lăn lóc
nơi góc tối nào đó.
tôi bỏ lại
một bầu trời đầy sao
một trời sao
hay chỉ là những hạt tuyết rơi
tiếng tuyết rơi
nghe thật rõ
như bàn chân em đang bước đến
thật gần
gõ vào cánh cửa sau
lúc 3 giờ sáng.
Tiếng nói, từ một căn nhà (căn nhà nguyên mẫu), những nội cảnh bấp bênh; rồi tiếng nói như một cỗ xe đang xếp đặt soạn sửa. Chắc chắn rồi, sẽ chuyến đi. Sao lặng lẽ được tới vậy! Tiếng nói đã vào giữa không gian, vì vậy chăng?