Em ôm siết gợi mở
Anh đáp lời hoan lạc
Nơi lưu vực tình yêu
Rực cháy cánh đồng chiều.
Một nhà văn lưu vong
Bị cấm quay về trú xứ
Đôi lúc nằm mơ
Thấy ô cửa nhà sáng đèn
Trang bản thảo lặng im
Nằm đó đợi chờ.
Bức thư tình cũ gác xép
Nụ hôn đầu lúc chuông nhà thờ đổ hồi
Và bầy đom đóm quê nhà
Những hồi quang ký ức rực rỡ
Ùa về
Khiến tôi nhớ quay quắt.
Ánh trăng chan chứa khu vườn hồi sinh
Con sóng trườn vào nhà ngư dân ru mùi giấc ngủ
Chim hót líu lo đánh thức cánh đồng
Có điều gì lan truyền vào bầu máu nóng
Gió lưu đày nỗi cô đơn lên núi
Chú sóc chuyền báo tin vui ngày mới
Và gương mặt thiếu phụ trên chuyến xe tốc hành
Tôi nhìn thấy/thấu suốt nỗi cô đơn/bất hạnh
Dòng sông quặn mình ôm đất cằn khô
Mùa hạ hoàng hôn rực cháy mặt biển
Bài thơ lăn mình vào trang giấy trắng bất tận
Lấp lánh thứ ánh sáng huyền bí/mờ ảo.
Mưa thậm thượt
Rơi rơi trên mái nhà hồi kinh cứu rỗi
Bên vườn hoảng loạn chim kêu lạc đàn
Tôi thức giấc lắng nghe
Con thằn lằn chậc lưỡi than van số phận
Thành phố ngập ngụa trong cơn mưa thế kỷ ám muội
Tôi hôn mê, trôi qua nhiều kiếp đời
Và hồn nhiên đóng vai
Thứ cô hồn sống điêu linh
Trước tấm gương cuộc sống biến dạng