Ai về rừng núi Vũ Quang
Đêm nằm mơ thấy Cụ Phan khóc ròng
*
Sớm mai qua huyện Nghi Xuân
Cụ ơi cỏ đã khóc ba trăm năm rồi
*
Lý Sơn bao lớp thề bồi
Con thuyền Bắc Hải ra khơi không về
*
Những hàng mộ gió lạnh tê
Hồn người lính thú có nghe bấc tràn
05.11.2016
tuổi thơ một buổi chăn bò
thả bò ăn lúa buồn xo mặt mày
thanh niên những buổi đi cày
chân run bụng đói cơn say lên đồng
trung niên nương rẫy lòng vòng
ngô khoai đắp đổi cho xong tháng ngày
mặt trời thoắt đã về tây
nhìn con nghé ngọ nhớ ngày xa xăm
17.11.2016
Tặng nhà văn Nguyễn Đình Bổn
đừng như cô tấm thù dai
đừng như ông bụt hiện hoài…vô duyên!
bày cho con nít yếu hèn
gặp khó là khóc bụt bèn hiện ra
cũng đừng láu cá ranh ma
những trò khôn lỏi như cha trạng quỳnh
24.11.2016
trương chi lường gạt mỵ nương
mỵ châu tận số gặp phường lăn dưa
thúy kiều đi sớm về trưa
nuôi thằng nát rượu nó lừa trăm năm
13.12.2016
đất đai là căn cước
nuôi cái gốc hồn ta
nghìn xưa ai cày cuốc
bao người đã ra ma
13.12.2016
Nhìn đứa học trò lớp bốn,
Ta nghĩ nó hết đái dầm,
Ăn uống ngủ nghê các thứ,
Mẹ cha của nó phải chăm.
Vậy mà đầu năm lớp bốn,
Ta đành giã biệt gia đình,
Ra đi không còn mái ấm,
Kiếm vài con chữ mưu sinh.
Đêm ngày thương cha nhớ mẹ,
Ốm đau thui thủi một mình,
Chẳng ai nấu cho miếng cháo,
Thèm nghe một tiếng hỏi thăm.
Thế rồi mấy năm cha mất,
Làm sao có cá mà ăn? (*)
Quê hương hoang tàn đổ nát,
Một trời lửa cháy đao binh.
Cũng nhờ dăm ba con chữ,
Trời thương lây lất đến giờ,
Già rồi kể hoài chuyện cũ,
Nhớ hoài ngày ấy bơ vơ.
(*) Mồ côi cha ăn cơm với cá,
Mồ côi mẹ liếm lá đầu đường.
14.12.2013
tôi sổ toẹt đại văn hào
dù hắn đã đoạt giải rút to lớn gì đi nữa
khi hắn đã ăn nằm làm bạn cùng quỷ dử
tôi sổ toẹt vào nhạc sĩ
dù hắn có hàng triệu fan hâm mộ
khi hắn mềm như cọng bún
đón gió và lết đi bằng đầu gối
tôi tụng ca ông trùm bốn
người nông dân thứ thiệt quê tôi
đã nói: có tội đội dái cũng không tha
không tội chửi cha sẽ không chừa
khi làng quê nghiêng ngửa
mọi người sống nơm nớp trong sợ hãi
dù rằng ông đã chết trong bụi tre
khi phải đi chặt tre với cái bụng đói
15.12.2016
hồi chiều tôi gọi về quê để hỏi thăm tình hình lũ lụt
người thân cho biết
ruộng vườn cát bồi lấp hết
chắc chết đói đến nơi
…
quê tôi là xứ cát
độ dốc chênh vênh
để giữ bờ, thửa, cái trổ (*) của những đám ruộng bậc thang
ông cha từ ngàn đời đã trồng những bụi tre già
những lùm dứa dại
rễ của chúng ăn sâu bám chặt vào lòng đất
nhờ thế mới chống chọi được những cơn lũ dữ
cuối những năm bảy mươi của thế kỷ trước
với chủ trương của hợp tác xã nông nghiệp
người ta đã dùng máy ủi
ủi hết những bụi tre già những lùm dứa dại
để chia lại bờ vùng bờ thửa
và chỉ sau một cơn lũ
đồng ruộng đã thành bình địa
mênh mông là cát
…
khi đã không còn những bụi tre già, những lùm dứa dại
không còn những nùi rễ bám sâu vào lòng đất
lấy gì giữ đất, nước quê tôi?
(*) cái trổ: là cái mương nhỏ để nước chảy từ đám ruộng này đến đám ruộng kia
20.12.2016
làng quê oằn oại
cơn lũ qua đi
làm lại từ đâu
dân tôi vốn thế
mua tấm áo mới
ngày tết đến gần
ráng mua nải chuối
cúng người vong thân
ngày xưa chiến tranh
chết bom chết đạn
hôm nay thái bình
chết mê chết sảng
21.12.2016
trong quá khứ những hạt gạo
đã cõng xe tăng thiết giáp máy bay súng đạn
hôm nay lại cõng xăng dầu rượu ngoại
đường cao tốc tiền đi học tập nước này nước nọ
thế mà khi bị lũ cuốn trôi
chẳng ai đoái hoài một tiếng
ôi! những hạt gạo tội nghiệp
22.12.2016
Những tảng đá Nga Sơn
Cuối đời nặng trình trịch
Một màu tím oan khiên
Không cúi đầu khuất nhục
Một nhân cách thẳng băng
Đã bẻ ngay ngòi bút
Về thồ đá kiếm ăn
Không đứng trên sự thực
25.12.2016
sơn tinh cả tháng trốn đi đâu
để cho đá lở rớt trúng đầu
thủy tinh nay biến thành thủy điện
rồi lại mì tôm lại khẩn cầu
24.12.2016
Thơ đâu có treo hay buộc thành chùm! Ngày càng có nhiều chữ quái đản!