Trang chính » Thư Tòa Soạn Email bài này

hình ảnh nghệ thuật tuần lễ 25/12/2016-1/1/2017: bưu thiếp của đặng thơ thơ

IMG_0380_thumb.jpg

 

IMG_0380

Gửi các bạn Da Màu,

Hôm qua trên đường đến Thung Lũng Rượu Nho  tôi nhận thấy những chùm nho đã đóng băng sau một đêm lạnh giá. Cái lạnh ăn vào xương thịt, châm chích nhức buốt phát điên. Tôi đi ngang Glen Ellen nơi Jack London đã sống những năm đầu thế kỷ 20, trước khi xây Nhà Sói ‘Wolf House’ và nhìn ngôi nhà cháy rụi trước khi kịp dọn vào. Tôi đã trả bốn đồng để vào thăm trang trại và ngôi lều gỗ trong công viên giờ mang tên Jack London. Lúc ở hầm rượu Glen Ellen tôi đã thử qua nhiều loại vang nên khi đến nhà trọ thì say mềm người.

 

IMG_0417Lữ quán Thế Giới Xưa Cũ đã làm mọi cách để biện hộ cho cái tên gọi của nó, từ sàn lên đến trần nhà, từ bàn ghế gỗ cồng kềnh đến những cửa sổ buông màn ở tầng áp mái. Trong suốt thời gian ở đấy tôi không hề gặp bất kỳ ai, từ người làm cho đến khách trọ. Trái với lối nhận phòng thông thường ở quầy tiếp tân, tôi nhận được chìa khoá gửi đến hộp thư bưu điện- đây là cách làm việc có ý thức dành cho những khách hàng kín đáo không muốn bị hỏi han trò chuyện phiền phức. Tôi tự mở cửa lữ quán, kéo hành lý vào phòng, làm mọi việc theo hướng dẫn qua điện thư. Quầy tiếp tân không bao giờ có người, khách sảnh nơi tôi thường ghé lấy cà phê hoặc trà cũng vậy. Tôi đã vài lần ra đấy, bật lò sưởi, đọc một cuốn sách cũ lấy trên kệ, hay viết trên cái rương gỗ nặng nề dùng làm bàn (như tôi đang làm lúc này). Tôi ngồi đó hàng tiếng mà không bao giờ thấy ai ra vào, không hề nghe tiếng chân người đi dọc hành lang hay lên xuống cầu thang. Tất nhiên tôi hiểu mình không phải là người duy nhất trong cái lữ quán hai tầng này, nhưng sự việc diễn ra thì dường như là vậy. Người trong lữ quán hẳn đã cẩn thận canh chừng giờ giấc sinh hoạt của tôi. Phòng của tôi được dọn sạch sẽ mỗi ngày. Phòng ăn chung luôn có sữa tươi trong tủ lạnh, nước sôi trong bình thuỷ, táo mới hái trong giỏ mây. Phần ăn sáng luôn sẵn sàng trên bàn ăn vào đúng giờ tôi yêu cầu ngày hôm trước.

Như vậy đó, tôi đã trải qua vài ngày nghỉ mùa đông yên tĩnh đúng ý muốn, có đầy đủ mọi thứ cần thiết, và không mất đi chút gì của riêng mình.

Buổi sáng tôi ra phố, đi giữa đủ loại người, mua bánh mì, ngồi bờ sông, ghé quán cà phê, leo lên xe lửa, ghé nhà sách. Hiện hữu của tôi không dính dáng đến bất kỳ ai. Tôi không muốn thắc mắc gì nhiều về những người đang đi tìm tung tích của tôi, một người đã biến dạng, đã mất tên tuổi, đã đi sâu vào thế giới khác, và đã quên lãng rất nhiều.

 

 

Thông báo: Da Màu sẽ nghỉ lễ đến hết ngày 2 tháng 1, 2017. Tuần lễ đầu năm sẽ có những sáng tác của Nguyễn Đăng Thường, Nguyễn Thị Minh Ngọc, Nguyễn Nhân Trí,  Như Quỳnh dePrelle, Nguyễn Viện và  Đinh Từ Bích Thuý. Trong thời gian này chúng tôi vẫn tiếp tục ấn hành những bài viết tưởng niệm nhà báo/nhà thơ/ký giả Bùi Bảo Trúc

Mến chúc các văn hữu và bạn đọc một năm mới bình an – hạnh phúc.

bài đã đăng của Đặng Thơ Thơ

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)