- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Sinh Ra Từ Trứng- phần 13: Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng/Thương tật của lịch sử/Người đàn bà sinh ra từ trứng/Di chúc của ông hoạ sĩ

Những đứa con của người đàn bà sinh ra từ trứng

Nhờ có gốc Tây, tôi đã trở thành một diễn viên điện ảnh của nền điện ảnh cách mạng. Tây đen thì không bao giờ được đóng vai chính, nhưng phim nào có lính Tây là có tôi. Ái chà, tôi cũng nổi tiếng đấy. Ra đường ai cũng biết tôi. Rô-Be hoặc Hăng-ri gì đấy. Nhờ thế, tôi cũng kiếm được khá em ra trò, không kể các em bán nước mía hay quà vặt quanh các rạp hát. Lúc phong trào vượt biên lên cao, tôi cũng lên tới đỉnh vì đủ tiêu chuẩn ra đi chính thức, các cô con nhà giàu đeo bám tôi. Tôi được trả giá bằng cả mấy đời đi đóng phim.

Rất nhiều người hỏi tôi: “Tại sao không đi?” Đôi khi, tôi cũng tự hỏi tôi câu ấy. Tôi chỉ cười lắc đầu. Làm sao tôi có thể giải thích vì tôi là con của một người đàn bà sinh ra từ trứng và tôi muốn ở lại để nhìn trứng nở từ tôi hay các em tôi, thậm chí của bà mẹ đã kiệt quệ và mất trí nhớ của tôi.

Thương tật của lịch sử

Một dịch ghẻ lạ lan tràn cả nước. Ông thày lang hàng xóm nhà tôi quả quyết dịch ghẻ do một loại virus của ma quỷ gây ra. Nó phát sinh theo cách cơ thể con người dị ứng với một tình thế bất khả tương dung. Các loại thuốc tây y hay đông y đều vô dụng. Tuy nhiên đã có không ít người vì chịu không nổi cái ngứa đã lột da mình bằng thuốc tím đậm đặc. Một số người khác tự cho rằng mình có học hơn, đã tìm giải pháp trong các loại sấm hoặc đồng dao, đặc biệt là sấm Trạng Trình. Nhưng các lời tiên tri chỉ có ý nghĩa cho thì tương lai, vì thế cũng không ít người trong số các loại sĩ phu và học giả đã chết vì ngứa. Một số người mơ mộng chọn giải pháp ra biển và bơi cho đến khi gặp một bờ bãi khác, nơi dịch ghẻ không thể xâm nhập, chấp nhận mọi bất trắc nguy hiểm để đổi lấy sự sạch sẽ cho con cháu muôn đời sau. Một số người cực đoan thì lại cho rằng cần phải tìm lại cái huy hoàng đã mất bằng bất cứ giá nào, cho dù phải cầm súng và đổ máu một lần nữa. Một trong những người ấy là ông chú lính kèn của tôi. Ông bảo không có kèn cũng xung trận. Và ông là một trong số những người “phục quốc” đã bị xử bắn. Trước khi chết, ông chỉ kịp hô một tiếng “Đả đảo ghẻ.”

Phần tôi, tôi đã dùng lưu huỳnh hòa với nước chanh tươi chà xát lên người rồi gãi cùng lúc tụng mật chú hàng ma: “Ma Lệ, tỳ ma lệ, niết Ma Lệ, mông già lệ, hê ma la nhả kiệp bệ, tam mạn na, Bạt đề lệ, ta bà la dà, ta đàn ni Ba la ma tha ta đàn ni, ma na tư, a chuyết đề, tỳ la kỳ, am ma lại, đàn bà táp ma, tá lệ phú la nê, phú la na, ma nô lại đệ.”  Trong vòng hai tuần, tôi sạch ghẻ. Tuy nhiên, trong một thời gian rất lâu, tôi không hề biết bệnh ghẻ đã để lại nơi tôi một thói tật không sao sửa chữa được. Ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào khi ngửi thấy mùi của đám đông, tôi tự động đưa tay gãi háng như một phản xạ không cưỡng được, dù ngứa hay không, bất kể việc ấy có thể bị nhìn nhận như thế nào.

Đấy cũng là những ngày màu đỏ đã loang ra đồng cỏ và làm thay đổi cả màu nước biển. Không một tổ chức nào, kể cả Liên Hiệp Quốc có thể thống kê được số người đã chết mất xác trên biển. Trong máu tôi đầy chất lưu huỳnh.

Trong lúc đó, ông họa sĩ được nhà nước trưng dụng để vẽ các loại tranh và biểu ngữ cổ động phong trào sinh đẻ có kế hoạch và bài trừ ma túy. Nghệ thuật xuống đường và đi rong tới mọi hang cùng ngõ hẻm. Trong tất cả các loại tranh ông đã vẽ ở thời kỳ này không có khuôn mặt nào của cô xuất hiện, nhưng cũng không chắc ông sẽ xấu hổ nếu phải đối diện với cô, một nhân vật ông hằng ấp ủ, trong mơ cũng như hiện thực. Dù sao, “cũng chỉ là việc kiếm cơm thôi mà”, ông nói. Từ trong thẳm sâu, ông họa sĩ thấu hiểu mình đang sống một cuộc sống hai mặt. Thỏa hiệp một cách tích cực để được ăn trên ngồi trước và phản kháng lặng lẽ như một kẻ thua thiệt cay cú. Tuy nhiên, ước mơ còn lại sau cùng đã vớt vát cho ông chút phẩm chất của một con người nghệ sĩ. Ông ước mơ một ngày nào đó, do một biến cố lịch sử chưa từng có tác động lên toàn thể xã hội, từng con người… khiến cuộc sống đột ngột thay đổi. Lúc ấy như được biến đổi gen, người Việt Nam bỗng trở nên trung thực, suy nghĩ chính trực và hành động chính đáng, không hèn hạ vì sợ hãi bạo quyền. Quả là một giấc mơ thần thánh. Nhưng với thực tại đáng nguyền rủa này, ông chỉ thầm chửi, “địt mẹ chúng nó”. Mà ông quên rằng, chính ông cũng cần được nghe chửi.

 

Người đàn bà sinh ra từ trứng

Khi mẹ tôi tròn bảy mươi tuổi, cũng là lúc nhân loại bước vào thiên niên kỷ mới. Để chào mừng sự kiện đặc biệt này, mẹ tôi với một phẩm hạnh chịu đựng không giới hạn đã quyết định đóng góp phần của mình với thế giới. Người đàn bà sinh ra từ trứng

Việc này chỉ có tôi biết, mặc dù tôi không ở gần bà. Điều đó giải thích lý do vì sao tôi nhất định ở lại Việt Nam. Tôi tự cho mình có trọng trách hoặc phải đập bỏ 97 quả trứng kia hoặc tạo điều kiện cho chúng sinh nở như mẹ tôi đã sinh ra trên cuộc đời này. Quả thực, đó sẽ là một quyết định khó khăn.

Di chúc của ông họa sĩ

Trong căn phòng tầng áp mái, phiên tòa đã diễn ra hoàn toàn im lặng. Mỗi bức tranh là một vành móng ngựa đồng thời là một quan tòa. Bị cáo vắng mặt, bởi vì ông họa sĩ đã tự sát khi tôi báo tin cho ông biết tất cả các nhân vật của ông đều là anh em tôi và được sinh ra từ trứng và tôi muốn giết ông. Ông nói, “Đã đến lúc tôi nên chết. Hãy giết tôi.” Nhưng tôi đã không giết ông, tôi muốn để ông tự chết với các nhân vật của mình. Rồi tôi từ giã ông cùng ý định sẽ không bao giờ gặp ông nữa, cũng như một quyết định cho chính tôi, chấm dứt mọi sự viết lách hoặc đóng phim vớ vẩn. Điều này cũng có nghĩa tôi sẽ từ bỏ tất cả các cô gái đã từng mang lại những cảm xúc cho tôi. Tôi muốn trở về với mẹ.

Khi chưa kịp đi, tôi nhận được cùng lúc hai hung tin.

Ông họa sĩ tự sát. Người ta phát hiện ông treo cổ trên một cây xà ngang, ngoài sợi dây quấn quanh cổ, ông cũng tự quàng cho mình một cái khung tranh, đúng như di chúc của ông để lại: “Chẳng có gì để nói ngoài việc tôi tự sát như cách để tự quyết định đời mình. Một tác phẩm cuối cùng.” Và như thế, tác phẩm cuối cùng ấy đã được ông tự tay treo lên, trong căn phòng tầng áp mái.

Cô gái đã bị bắt. Có thể cô ấy sẽ bị tù rất lâu.

bài đã đăng của Nguyễn Viện