- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

những cái cây xứ chuyên chế

 

NguyenManNhien-NhungCaiCay

 

 

trời mưa dữ thần vào buổi sáng ngập nước. tất cả đèn điện chết. thơ cũng biến mất. có lẽ thơ đã lẻn bay đi khi tôi bắt đầu làm tổ.

mọi thứ dường như chậm lại, cô độc và cam chịu, như con nai câm đang bị truy đuổi, chờ mùa đông đến khoác lên mình tấm vải liệm trắng toát.

khu vườn thở. chậu kim tước hoa nhỏ cắm rễ vừa chớm nở phép lạ. trên miếng đất bỏ hoang và lười biếng, sương đậm tẩy trắng màu xanh cây bụi. một bầy ong rách rưới bay vào câm xoáy của gió lốc.

lờ mờ về phía nam, những kiến trúc hình học lạnh tỏa sáng như đuôi sao chổi. khi những chúng cư nở rộ trong màu trắng góa phụ, không khí là một hình dạng khác không màu sắc. một bản đồ tổn thương sau bức tường phòng thủ.

tôi quăng vào bụi cây phần còn lại của sa mạc bất tận. những hang động đang dần bị phong hóa. những ngọn núi cứng và nặng. những ổ kén đô thị khổng lồ được cho ăn bằng sợ hãi.

hôm qua nàng đã nói với tôi sự thật về những con ma mặc quần áo, ở một nơi đáng sợ như địa ngục, đi những đôi giày da hươu sạch sẽ và bóng loáng.

tôi giấu tôi vào nỗi buồn cô ấy, như một cây ăng-ten biết đau khổ, không có gì để trèo lên, không nhánh cành nào để giữ thăng bằng.

với những ngón ma thuật tôi thăm dò bí ẩn của rễ, vươn tay chạm vào nếp gấp kỳ diệu của cánh, bám được đến nỗi sợ hãi tận cùng của vực thẳm.

tôi điền vào khoảng tăm tối của rừng những gì đôi mắt đêm không thể ẩn chứa. nghe tiếng thì thầm bài hát các ngôi sao. quấy rầy sự yên lặng của tồn tại từ cơn tức giận bầu trời sấm sét.

tôi gọi tên tôi, lục địa và biển cả. sinh vật phù du và các bông hoa. những đám mây trôi dạt ngang quần đảo. những gợn sóng rùng mình. những tảng đá với lối đi bí ẩn.

giống như thơ, im lặng là một ngôn ngữ vất vả. từng mảnh lóe sáng. những ký tự mất tích được thu âm trên một thanh rèm cũ. những câu gãy. những cụm từ như nắm lá cháy khô vỡ vụn. ngọn lửa lên đến cằm. giấy rú lên, chen chúc những chữ gấp.

cất cánh từ một nơi nào đó trên bản đồ, loài chim hát về sự hiệp nhất của vần điệu. ở rìa vũ trụ, các tay đua ánh sáng nhảy vào hư vô như ngọn đuốc. trong bí mật dày như khói và yếu ớt, rung động của tro giải thoát khỏi mùi trần tục. hương vị của những cánh hoa sen. thi ca được ân xá bởi những vườn nho chín.

 

*tranh Nguyễn Man Nhiên

bài đã đăng của Nguyễn Man Nhiên

1 Comment (Open | Close)

1 Comment To "những cái cây xứ chuyên chế"

#1 Comment By Thường Quán On 24/10/2016 @ 4:10 am

Men một lối đi, của mắt, giữa ngấp ngập toàn vùng và khô hạn toàn phần, vô vọng và thêm vô vọng. Một nơi làm như chỉ có những thủy thủ đắm tàu vói được tới. Bài thơ của một thị lực nhiều góc cạnh gai góc. “Thơ được ân xá” … Chuyến tàu chở những tù phạm – cuộc đời – nhích chậm tới chiều hôm hoang mạc. Nguyễn Man Nhiên làm tôi nhớ tới James Gleeson (1915-2008).