Chỉ là trò chơi khát. Tôi đứng im trước mặt biển chứa đầy bí mật. Mỗi lần sóng xô vào tôi thấy mình bị nuốt chửng theo những ngọn nước vào một vành miệng rất rộng.
Biển ném trả lại tôi thành đứa bé.
Đứa bé kéo lê con diều trên cát. Nhìn ra đường chạm giữa nước và mây, nó thì thầm vào lỗ rốn mặt trời một niềm bí mật, như cách người ta thường trút điều bí mật mình vào cái lỗ, rồi lấp lại bằng đất.
Đám mây là chiếc nón thô kệch đội trên đầu, khi hai chân nó bắt đầu cắm chạy. Đứa bé thấy những con diều chao xuống một ngọn lửa cháy lớn bên kia núi. Nó biết rằng: cuối cùng, tất cả chỉ là tro.
Trước biển, trái đất có hình dáng cái gạc tàn. Mọi người gạc vào đó những giấc mơ. Nhìn chúng câm bặt cháy.
Những con còng đỏ luôn muốn chôn một điều gì dưới cát.
và tôi vẫn khát được nuốt bởi sóng.
*tranh: Đinh Trường Chinh, oil on canvas