bài thơ cưỡng đoạt tôi trong bóng tối như một niềm tự sát. tôi chết ngạt giữa nghĩa địa chữ. khoảng trống là đêm mênh mông nhưng hơi thở tôi quá ngắn. tôi vô vọng nằm xuống, chạm đáy bóng mình. cái chết được lấp đầy bằng những giấc mơ giả tạm.
mỗi đêm như thế, tôi cưu mang trong mình một xác cá. loại cá bơi trong bóng tối và chở giấc mơ biển cả. cô đơn là chiếc bào thai nằm trong bụng tôi nhiều năm. tôi bơi . . . tôi bơi . . . tôi bơi . . . hoang tưởng như một vở kịch không có nhân vật. trên đại dương đó, chỉ có tôi lưu vong với chính mình. giữa bóng tối đó, tôi là một kẻ lạ với chính tôi. một cách ngây thơ và điên rồ. tại sao. tôi nhân danh nỗi đam mê của nhà thơ để tìm đến sự khổ hạnh. nỗi ám ảnh mỗi ngày chất cao như những núi xương khô. mỗi ngày, tôi phải bước qua những nghĩa địa như thế mà không hề sợ hãi. tôi đã tồn sinh như hành động tự sát của hòn cuội được ném xuống mặt sông. trút mình xuống khoảng trống một cách trào khoái.
thế giới tôi sống là thế giới của nghĩa địa. mỗi con chữ là một nấm mộ sống. hơi thở trôi trong nhiều kiếp khác nhau. rồi có một ngày nào, tôi lần tìm về nghĩa địa của mình. những bia đá cũ. nơi mình đã chết nhiều lần. và cũng đã nhiều lần sống lại. mỗi lần phục sinh, tôi mới nhận ra rằng, thế giới này chẳng hề chờ đón tôi. mỗi lần sống lại, tôi nhận ra rằng, bờ biển cũ không còn nữa. ngay cả những con cá cũng đã già và chết đi hết. chỉ có, bóng tối là điều thủy chung duy nhất còn lại. tôi lại bơi trong ấy và tự sát, như mọi khi.