vừa đủ muối cho bát canh buổi trưa
vừa đủ rượu cho cái hẹn buổi chiều
mà nỗi đau thì không bao giờ vừa đủ
cứ luênh loang như bọt biển sóng ngầm
nghe ông triết gia nói chuyện vong thân
nghe gã thầy chùa giảng điều vô minh vô tướng
mình ngồi đây nhìn mình rất ngượng
không bao giờ đủ buồn
cho nỗi buồn công dân
đau từ trăm năm
đau từ ngàn năm
cỏ cũng bớt xanh cái chết lấn đến gần
ngồi nghe giảng cái thảm đời khổ đế
chuyện từ bi mà nghe dường ngu dân
hỏi em rằng đà nẵng có vui không?
câu trả lời đừng hỏi chung như thế
ôi giá như chúng mình có thể
làm con cá vàng bay lượn giữa thinh không
sáng 6.5.2016