một ngày, rồi sẽ một ngày
dù chiều đã muộn dắt tay nhau về
cả đời mình sống xa quê
thôi đừng lỡ nữa chuyến xe cuối cùng
25.10.2015
gốc giờ đã hơn vòng ôm
vỏ sù sì tựa như hồn của ta
thoáng mà ba mươi năm qua
ta trồng giờ đã ta già hơn cây
26.10.2015
về ngồi lại bên gốc dừa gốc ổi
nghe tiếng gà trưa gáy thuở ca dao
những chiều hè ra bờ sông bờ suối
câu cá rô cá lóc lúa lao xao
về ngồi lại bên bờ đê bờ cỏ
ngóng chuồn chuồn bay thấp mộng bay cao
nhìn sáo sậu đậu trên lưng nghé ngọ
áo ai phơi nắng mới bướm nghiêng chao
30.10.2015
nghe kể lại, ở quê mình khoái quá
sáng sớm ra kêu chén bún mắm cua
là có ngay chén bún thơm lừng bốc khói
mùi lá gừng tha hồ vừa húp vừa lua!
mùa tháng mười cua đẻ đầy gốc lúa
chữ nghĩa nào để tả mắm cua chua!
dù phiêu bạt đến cùng trời cuối đất
làm sao quên chén bún quê mùa
01.11.2015
.
Trước hết tác giả thành thật xin lỗi bạn Lê Như vì đã trả lời quá muộn màng, tôi đã sơ ý không đọc lời bình luận của bạn.Cảm ơn những đồng cảm của bạn.Chúc bạn luôn vui khỏe.
Trân trọng,
Huỳnh Minh Lệ
Mấy bài thơ này có rất nhiều tình quê. Nhìn lên ngó xuống, tôi thấy có cái cây sù sì vỏ, có con gà buổi trưa, có mấy con cá rô cá lóc, có con chuồn chuồn bay thấp bay cao, có con sáo sậu đậu trên lưng con nghé con, có con bướm nhỏ bay vòng trong nắng, có mùi lá gừng, mùi mắm cua chua, và một đàn cua đẻ đầy mấy gốc lúa tháng mười…
Tôi thấy mấy hình ảnh này không tầm thường, nhất là cách tác giả đưa chúng vào mấy bài thơ. Thơ “quê mùa”, “sù sì” vậy mà làm nhớ nhà nhiều quá. Xin cám ơn tác giả.