- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Bạn Chung Phòng

 

Ngày tháng qua, tôi khổ sở biết mấy, kể từ khi nó đòi ở lại hẳn nơi này. Nó không chịu rời tôi nửa bước. Nó kiên quyết cho mình cái quyền xen vào đời sống vô tư tự toại của tôi.

Khi chiếc đồng hồ báo thức tuân thủ công việc thường hằng mỗi sáng, nó thủ thỉ rủ rê bên gối: Đừng vội buông những mảnh chiêm bao rạo rực đêm qua, đừng thức dậy.

Khi vết xe chạm đến đường vạch vàng dẫn đến quán cà phê bên trái trạm métro dưới phố, nó thì thầm dụ dỗ: Thử nếm môi một chút thôi, hãy dành riêng cho nhau những lần đầu!

Tôi mở máy vi tính bắt đầu bản tường trình thị hiếu người tiêu dùng, nó ngang ngược thúc dục: Hãy gởi ngay lá thư kể về giấc mơ đêm qua và đừng quên nhắc đến mình, ít nhất là một lần.

Tôi xếp hàng trả tiền phần salad buổi trưa trong căng tin, nó thản nhiên khuyên bảo: Nhớ mua thêm phần sandwich bởi chẳng ai thích ôm vào lòng một cô gái mỏng như sương.

Tan sở, nó trườn vào băng ghế sau, chễm chệ mà không thèm xin phép. Nó còn cất giọng tự phụ: Về nhà nhé, hai chúng mình cũng đã đủ vui, chẳng cần thêm ai khác.

Tôi ngồi giũa móng tay trên sofa, nó liếc sang, lắc đầu thở than: Con gái có bàn tay mềm nhuyễn sẽ lận đận đường tình duyên.

Chập tối, tôi bỏ vào giường xem sách. Nó bày tỏ ngờ vực: Cách nào tưởng tượng có thể đem đến cảm giác sinh động như đời thường.

Tôi muốn phát điên lên được vì nó. Tôi nhìn đồng hồ trong điện thoại. Đã 9 giờ. Chắc giờ này anh đang xem truyền hình với vợ. Tôi tự an ủi mình, thôi thì để sáng mai.

Ngày mai, tôi sẽ hỏi anh chỉ cách tốt nhất để thuần phục Nỗi Nhớ.

bài đã đăng của Lưu Diệu Vân