chỉ có những chiếc bóng
ken dày trên con đường
dẫm cả vào nhau
thật sự không có thây ma nào ở đó
buổi sáng cây hoa hồng nở hoa
săm soi mình trong tấm gương sương
đỏ mặt như vừa được hôn
hương thơm đã được gởi đi
mong manh một thì hàm tiếu
trông từng giờ cái chết mãn khai
nắng đã ghi lại chân dung người đàn ông đi qua đường
làm bằng chứng cho cái chết
được chôn trong khu vườn trong những nấm mồ gió
tôi gọi đó là thơ
khi đọc những dòng này
rũ buồn và nói với tôi
em muốn sống trong thơ như một người đàn bà có thật
khi nàng thong thả cởi áo
tôi mới thật sự nhận ra tâm hồn có màu hồng
và sáng bừng một vùng thịt da
như một rừng hoa ban ửng hồng trời tây bắc
.