Quay mặt xa bờ đá
hai bàn tay gỗ hứng nỗi đau ra Thái Bình Dương
vật vờ trên lưng núi sóng
đằng hắng trở nên cơn nghiện
tiếng nói quê hương
nhìn theo ánh mắt hốt hoảng của ba tôi,
tôi thấy hàng dừa ứa lệ đêm tối
là người Việt Nam
kết thúc chiến tranh bắt đầu niềm tự hào nạn đói và sợ hãi
tự do chậm chậm rúc mình vô tờ hộ khẩu
những đợt sóng kinh tế mới ùa vào lạnh tóc gáy
những cánh hoa kinh tế cũ dập nát
anh vẫn muốn cắm vào bình
những hố bom, những lỗ đạn
thay những cuộc đổi tiền chất xác lên nhau
bo bo chiến thắng gạo thơm từ hợp tác xã
hạt gạo tranh đấu với củ khoai
củ khoai cúi đầu trong bữa ăn
bữa ăn lặn lội từng ngày sống
khi trại cải tạo chở đầy người yêu nước
ra bán sống
con đèn dầu chết dần trước chén bo bo
lọ nghẹ khâm liệm nồi nấu cơm
tiễn đưa thanh niên xung phong vào bóng đêm
những bà mẹ thâu đêm vá nước mắt
lòng tả tơi dưới mũi kim thời gian
hòa bình và độc lập . . .
đưa những bàn tay gỗ rủ nhau chạy trốn
mong chở hết nỗi đau ra biển
2014
.
Đây là bức tranh thuỷ mặc khác thường, bởi sau mấy mươi năm nhìn lại, vết mực đen dường như mãi loang ra trên giấy. Khoảng trống cần thiết trong tranh bị lấp dần (ngoài ý muốn của tác giả). Một thứ bướu ác tính không thể phẫu thuật.
Cám ơn Đoạn Trường về cách pha màu, mình từng sống qua khung cảnh u tối kia và đã vác nỗi đau ra biển. Cái mình thua bạn là hai chữ Đoạn Trường bạn phủ thân. Buồn lắm thay!