Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

Xuống Xe. Mùa Thu.

 

 

 

thơ- giọng miền bắc- nói “rồi cũng cô quạnh
đi về
một mình!” phía công viên golden gate
gió chuyển dữ
tôi nhớ miếng thịt sườn non đông đá
đã bỏ ra bồn rửa chén
khuôn mặt tôi- nhìn
quả hằn rõ rầu rĩ
cam chịu
và trong lòng- tôi cứ suy nghĩ mãi
về miếng thịt sườn non đông đá
hệt mảng nắng lớn còn nằm trên cành lá khô
vàng
trước mắt thơ giọng miền bắc
nói nhỏ  “hiểu- không hiểu
không thành vấn đề!”
quả nhiên âm thanh gió đi
khác tiếng nước chảy
hôm ấy- trời chỉ mới quá trưa
thơ đi bao giờ cũng từng bước chậm
đều đều
tôi theo sau
nghĩ ngợi về miếng thịt sườn non- chắc
giờ đã mềm
tất nhiên- nghĩ- đấy! chỉ là cớ hòng che đậy cảm xúc
đang nổi/trôi khi thì- theo gió
khi theo mây
đối với thơ tất thảy đều trống không
số không
nom mỗi bước thơ đang đi kìa
đủ biết- chừng vĩnh viễn thuộc về đất
lửa
tôi mới suy nghĩ “mọi lời nói thốt ra ngay đây
với thơ
đều trở thành tiếng ồn thôi”
cùng lúc phát hiện mình chảy nước mắt 
thơ vẫn bình thản chậm bước
đều đều
vẻ mặt tôi vẫn hằn rõ rầu rĩ- cam chịu
đột nhiên thơ bảo thơ biết tỏng tôi làm việc cho ai
vì ai- how do you know? tôi hỏi
thơ đáp “chỉ còn nước cho ong đốt”
tôi vẫn luôn cho rằng thơ sẽ không bao giờ
nói lên điều này- ngay lúc này
phía công viên golden gate gió lặng
lâu lắm
mỗi bước thơ bỗng thực gấp gáp
người lớn tuổi quê mùa- như tôi
đều biết mùa đông  cá lặn sâu dưới đáy sông
dẫu lưới trời lồng lộng
có đi đánh/bắt cũng về tay không
dõi theo thơ- như thể muốn trốn
đến chỗ đời không thể ngờ tới 
tôi có tự hỏi- chỗ nào chứ? đồng thời
hô to “vậy- chừng nào chúng ta về
anh ngu yên anh thường mộng
sốt ruột đó đa!”

 

 

 

.

bài đã đăng của Vương Ngọc Minh

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

1 Bình luận

  • thường mộng says:

    chừng nào chúng ta về ,

    “…với thơ
    đều trở thành tiếng ồn thôi…”

    – Trở thành tiếng ồn đã là khá rồi.Tôi thương cụ Đỗ Phủ “nhàn hoa lạc địa thính vô thanh”.Chúng ta cùng ưu hoài “Bao giờ thì trở về?”.Gần 40 năm rồi,tôi chưa về lại.
    “…thơ đi bao giờ cũng từng bước chậm …”

    Nhớ xưa núi tiếp với trời
    mây vào động phủ réo mời lãng du
    đường trần những bước khi khu
    lối về cát bụi ngàn Thu đã nhòa

    Nhớ xưa núi Ấn sông Trà
    con trăng thi sĩ vào ra gọi mời
    hãy đi về hướng biển khơi
    chép dòng thủy mộ,viết lời biển xanh…

    -Tôi chưa viết được gì.Tôi hằng hỏi mình:Viết khó đến thế kia ư?
    “…thơ đi bao giờ cũng từng bước chậm… ”

    Cảm ơn anh,Vương Ngọc Minh.
    Cảm ơn tạp chí Da Màu.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)