- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Tôi Cũng Là Nạn Nhân Của Mùa Thu

 

 

 

ô kìa thu
sao tôi lại không thấy em nhỉ
có phải diabetes làm cho đôi mắt mờ đi
hay nắng lóa chạy trốn sau những hàng cây tan nát sắc mầu
vì mưa rơi
hay người đi khuất tôi, trên vọng âm của đàn violin
tôi rạo rực không thể tránh được
chiếc xe chở mùa thu chạy ngang qua tôi, đi qua tôi
niềm vui của thân thể ngã dài
của bàn tay xương xẩu cố gắng nắm níu
ô kìa thu
sao tôi vô tình sao tôi bạc tình
mới ngày nào còn yêu nhau đắm đuối
còn thề non hẹn biển rằng sẽ không bao giờ quên nhau được
người tôi yêu, mới đó, thoáng đó
đã như chim bay ngang trời, mang theo chiếc lá
chiếc lá rách rưới
hơi hướm của tình yêu còn mặn nồng
tôi để tay trên tim người
tôi vồ vập em đôi mắt sẫm mầu
tôi van nài chút xót thương tàn lụn của tình yêu
mới ngày nào, mới ngày nào
mà nay người chết bên triền núi
những con đường đưa đám tang dòng suối
ôi em, mùa thu
tôi sẽ oán trách những tuổi già dang dở
gót chân mòn
chẳng còn có thể nào yêu em được nữa

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán