Cái duyên của tôi với anh Nguyễn Xuân Hoàng có thể đã bắt đầu từ 1975. Tôi không rõ vào lúc đó anh còn làm Tổng thư ký tòa soạn tờ Văn khi tôi gửi đến 5 bài thơ và được đăng trong số chót của tờ báo là số tháng Tư. Tháng tư lắm chuyện nên tôi quên mất, cho đến gần đây nhờ anh Vũ Trọng Quang nhắc đến thì tôi mới phát hiện. Nếu thế thì …13 năm sau đó, cái duyên của tôi với anh Hoàng mới bắt đầu tại phố Bolsa. Tôi là thế hệ của Croissant Doré chứ không phải là của La Pagode.
Dạo đó (1988), vì công việc, anh em gặp hàng ngày, bữa sáng bữa chiều. Tôi có chụp một chân dung của anh cho bìa 4 của quyển «Sa Mạc» thì phải, phụ giúp anh một bận dọn nhà về đường Hazard mà anh gọi là «con đường mang tên Tình cờ».Tôi đùa «Rừng cao su mâu thuẫn ở trên con đường mang tên tình cờ», trước tôi gọi anh là «Rừng cao su mâu thuẫn». Anh em đùa thế thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết, anh cười.
Anh Hoàng là người hiền như nụ cười của anh và anh chỉ cười mỉm. Thì hiền mà, ai cười ha hả. Chữ «Hazard» anh gọi là «Tình cờ» nhưng nó thật ra mang nghĩa là «Bất trắc», như cuộc đời vậy chứ không được xuề xòa. Anh thì lành, không ưa sinh sự, và không ưa cả sự này sự nọ do người này việc kia sinh ra nhưng làm sao tránh. Thì anh cười mỉm, không phải là anh không biết, anh biết chứ, anh hiền chứ anh đâu có ngu, anh cười như xin lỗi tuy chẳng phải lỗi anh, thì lỗi của cuộc đời, anh cười để tránh. Tôi chỉ thấy anh giận có một lần, được một phút, rồi anh lại cười ngay. Anh cười nhường, cái khí của anh là khí «cậu» nên tôi biệt danh anh là «Cậu Hoàng». Anh là dân «cậu» bẩm sinh, hoàn cảnh nào thì cũng khó mà trăm phần phù hợp, có người cười đu đưa đánh võng, anh cười một cái cười lách có một chút buồn. Thì biết sao, phải vậy, chẳng có con đường nào mang tên «Bình an» để mà dọn đến.
Tôi không được biết anh trước 75, nhưng tôi nghĩ, ngay ở Quán Chùa, ngay ở thập niên 60-70 tại Sàigòn, anh đã có nụ cười như vậy.
Tình cờ, có lẽ là chu kỳ 13 năm giữa tôi và anh. Sau này khi anh lên San Jose thì tôi ít gặp. Lần chót chắc là năm 2001, khi tôi làm giỗ hai năm ngày ba tôi mất tại quán Sumo ở Santa Ana và gặp anh vô tình đến ăn với bạn. Tôi gọi «Cậu Hoàng!» và anh bảo «Cậu Khiêm!» đây là tín hiệu giữa anh em. Thì tôi cũng hiền, nhưng mà sao «cậu» như anh được, cái hiền của tôi có cái giả vờ.
Như vậy, đến giờ là 13 năm. Lúc anh mới mang bệnh, một lần Phùng Nguyễn tổ chức "phái đoàn" lên thăm, tôi không đi được. Một bận sau, Nguyễn Hữu Liêm rủ lên, tôi cũng không có dịp. Tôi đi đây đi kia nhưng Bolsa/Tully lại là ngăn cách xa vời.
Tôi không gặp lại"Cậu Hoàng" và tôi chào anh từ xa vậy, một người anh quý mến.