Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp, Truyện ngắn Email bài này

Da Màu–phần 3

 

Lời người viết:
Theo đề nghị của anh Nguyễn Đức Tùng tôi đã viết tiếp phần hai của “Da Màu.” Cám ơn anh về gợi ý “truyên chớp phát triển” trong phần bình luận.
 

(tiếp theo phần 1  và 2 )

 

3.

Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà, một đoàn người đen ngòm với những lỗ thủng lỗ chỗ trên cơ thể đang lớn tiếng kêu réo.

Tên thượng đế da màu đã phỉnh phờ tôi.

Hắn làm ra vẻ uy quyền mà thật ra chẳng dám quyết định gì. Ai thèm làm một tên da trắng hạng bét như thế. Chính thượng đế da trắng đã đưa ra những đề nghị béo bở hơn mà tôi còn không màng. Một cuộc sống da trắng trung lưu, nhà rộng có vườn ở ngoại ô, tài khoản ngân hàng triệu bạc, tiền lương sáu con số, sống được nể trọng và chết trong an bình. Vậy mà tôi còn chưa dứt khoát.

Có lẽ tôi muốn một cái gì hơn thế nữa.

Tôi bước ra khỏi tòa nhà đó và đi xuyên qua những con hẻm tồi tàn. Không khí nồng mùi rác quyện với mùi cháy của lựu đạn cay. Bức tường chung cư in dấu những bàn tay máu và những dòng chữ “Đừng Bắn” do đám đông bôi lên sáng nay. Đường vắng vẻ. Sau mười hai giờ đêm đám đông đã giải tán. Chỉ còn vài tay cảnh sát lảng vảng tại các chốt tụ điểm. Họ có vẻ thoải mái với không khí đêm và sự biến mất của đám đông. Họ tưởng họ đang làm chủ đường phố. Giác quan của họ bị khiếm khuyết quá nên không cảm nhận được những gì đang bao quanh. Chẳng hạn họ không thấy tôi giờ này đang từ ngõ tối đi ra. Họ cũng không thấy những bóng đen khác đang hiện hình. Họ không thấy những thương lượng đang diễn ra lưng chừng.

Như mọi loại thương lượng, vụ dàn xếp này dùng những giá trị hiện tại để nhào nặn tương lai. Vì thế tôi tự nhủ: phải thận trọng, đừng để bị hố. Sau một bài học xương máu tôi đã khôn ngoan ra.

Đoàn người đen với những lỗ thủng lỗ chỗ trên thân thể ra dấu cho tôi đi theo họ.

Họ đi về phía cây cầu chính nối vào xa lộ.Trong bóng tối của một khúc đường không đèn tôi cứ tưởng sẽ mất dấu họ nhưng màu đen ngòm của họ bất chấp bóng đêm chung quanh, vẫn đen kịt không ánh sáng nào xuyên thủng nổi, và rất dễ nhận diện. Tới con đường có tiệm bán bia rượu tôi bật khóc. Tôi nằm lăn ra đường nơi mấy tuần trước có sáu phát đạn nổ, nằm đúng chỗ có máu đọng. Tôi đã nằm phơi thây trên lề đường này cả thảy bốn tiếng ba mươi phút. Ngày mai mọi sinh hoạt trong thành phố sẽ dừng lại đúng  bốn phút ba mươi giây. Một giờ trần gian bằng một phút thiên đàng. Tôi đã đọc những truyện đại loại vậy ở trung học. Lưu Nguyễn rời thiên thai xuống trần bị rơi ngay vào cổ tích. Rip Van Winkle không được sống nhưng được ngủ trong truyền thuyết.*

“Có nhà văn Mỹ nào sẽ viết về tôi chăng?”

Thượng đế da trắng vội vã, “Sẽ có chứ.”

Ông ta muốn tôi nhận lời càng sớm càng tốt, để ông ta được đi ngủ. Hẳn ông ta sẽ nhích giá lên đôi chút ngày mai. Một chức vụ nào đó trong chính quyền thành phố không chừng.

Tôi  phá cười, “Không mua được tôi đâu.”

Đoàn người đen kịt với những lỗ thủng trên thân thể đã đi loạng choạng đến giữa cầu. Họ vẫy tôi. Có vài khuôn mặt tôi biết rõ. Dr. King dẫn đầu, theo sau là Trayvon Martin, Renisha McBride, rồi Eric Garner.

Tôi vùng dậy và chạy thục mạng để đuổi theo họ.

 

 

 

 

* “Rip Van Winkle,” tên nhân vật và tựa đề truyện ngắn của Washington Irving (1783-1859)

bài đã đăng của Đặng Thơ Thơ

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)