hắn tơ tưởng trong cái vệt cafe đổ xuống
chảy dài tựa như hình hài của cái móng lợn
cái màu da vàng bị nám thui trên lửa
chưa chín tới
vết cafe tái
gương mặt hắn đổ dài
như hình hài buổi sáng
hắn đấy
đang ngồi cắt những vệt đổ dài
nhào nặn thứ hình hài hắn mơ tưởng
những thứ hắn cắt hắn rạch trên bức tranh
chi chít
nhiều đến nỗi hắn không thể nhận dạng khuôn mặt của mình
rõ ràng hắn đang ngồi
với mùi cafe đang chảy cả
một góc buổi sáng
hắn miệt mài nhào nặn
bức tượng của chính hắn
sẽ y nguyện không có vị đường
(hắn sợ lũ kiến mật)
hắn đấy
hắn đang rao hàng
bán buôn gương mặt cũ
chính hắn không nhận ra
hắn kịp nhìn mặt trời nứt rạn
như chiếc bánh vàng trên đĩa
trong đôi mắt buổi sáng
Nỗi cô đơn lên ngôi
bỏ lại oan hồn trườn miệt mài về tìm chốn trọ
gió cắt mình sát nhân
cửa hành khúc để mặc
tự tình với cỏ
chiều rời cánh hoang
Hành khúc tự ngày bỏ ngỏ
rêu sơ sanh tò mò
một nửa oan hồn thất lạc
tán diêu xanh dấu bụi phàm
Oan hồn muốn giết một người xa lạ
rồi đày mình biệt xứ
để lại đôi mắt trên cành dị thảo
uống sương đen
của đêm rơi tuyệt mù
trong vũng ái tình còn sót
.