Cỏ dại mọc đầy vườn
Ăn hết phân của đất
Gặp thời buổi nhiễu nhương
Cỏ tha hồ xanh tốt.
Hành khách đi máy bay
Như dân của một nước
May bay không hạ nhầm
Là tổ tiên có phước.
Mệnh trời không tính theo tuổi
Tại sao lại phải năm mươi?
Có người hai mươi bất tử
Chín mươi còn sống lừ đừ.
Trong căn phòng trống không
Mấy cây viết hết mực
Trong lọ một đóa hồng
Cũng đã dần cạn nước.
Trong cái đầu trống không
Còn sót giọt nước mắt
Có khô theo tháng năm
Hay đã thành châu ngọc.
Gần nhau như mới lớn
Nói năng chẳng ra hồn
Xa nhau trời áp thấp
Buồn như chết chưa chôn.
Nắng hầm hập tháng tư
Chớp lòe đêm nhiệt đới
Những đám mây gặp nhau
Êm đềm và dữ dội.
Không phải da tắc kè
Nên nghĩ sao nói vậy
Từ hồi nhỏ đã mê
Mấy câu thơ Phùng Quán.
Còn ly rượu dở dang
Người cùng ta uống cạn
Say đến từng chân răng
Cả một đời sóng sánh.
Yêu những con chuồn chuồn
Bay trong thơ Bùi Giáng
Yêu luôn những nỗi buồn
Của những đêm về sáng.
.