dừng bước trước quán bụi
gọi một ly ca fe
cô chủ môi không hé
ngó hắn như muốn thụi
quán tui bán cà phê
nếu muốn uống cà phe
làm ơn đừng có ghé
quán cóc để ngồi lê
còn muốn uống cóp phi
thì vô starbuck mĩ
ca fe của thi sĩ
phải bay qua pa ri
tìm cái ông ca hát
xin giấy mở chi nhánh
quán thơ ôm đà lạt
vừa tiện lại vừa nhanh
biết mình lầm thế kỉ
là tiên tri kiểu mĩ
lấy ria ông tướng kì
cắm mép môi bà li
không bao giờ ngăn cách
sao đời mãi phân chia
bên này và bên kia
tình ép vào trang sách
hôm qua buồn rờ râu
rồi ngắt đuôi cá sấu
anh níu lấy cành dâu
che giấu mộng ban đầu
(trích “Thơ bất tận”)