Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp Email bài này

Hoa Vông

 

 

 

Những bàn tay đỏ tước càng lúc càng sâu, nhiều đường lên bầu trời. Xé toạc. Những con đường màu đỏ loang dần đến tận chân trời. Hắn cứ ngồi nhìn mơ hồ như không có điều gì xảy ra. Hắn thèm vị canh cá diếc. Nước canh rất ngọt, có vị ngọt của cả lá vông. Đã mấy chục năm, hắn không thể quên đi mùi vị ấy. Hắn nằm dài trên chiếc ghế đặt trước sân nhà. Hắn nằm đó hưởng thụ cái thú thanh nhàn của những ngày lễ. Đối với hắn, chỉ cần được nghỉ lễ như vậy, chỉ có ý nghĩa chừng đó. Hôm nay hắn buột miệng bảo:

– Chết tiệt, không có đứa nào ở nhà cả, hôm nay chúng chẳng gọi điện cho mình – hắn đang nói về hai cậu con trai đang du học.

Hắn quờ cánh tay, mắt vẫn đăm đăm nhìn mơ hồ xa xăm, hắn cầm chai XO tu một ngụm. Hình như hắn thấy cổ họng nóng ran. Hắn khát và thèm một tô canh lá vông. Chỉ để ngủ.

Trên trời, những vệt đỏ loang dần ra, gần phía hắn.

Ngày xưa ngoại hắn kể: “Ngày xưa những đình làng, những ngôi miếu người ta hay trồng cây vông. Có khi người ta thường trồng ở những cái chợ ven sông. Cây vông gai góc, hoa của nó mùi ngai ngái hăng hắc. Thường ngoại thấy những ngôi nhà ở gần cây vông đều có người bị ma ám, bị khùng điên dặt dẹo.” Đúng như lời ngoại nói, hắn đã nghĩ về nó, về những chiếc gai tua tủa trên thân cây, về màu đỏ rói của hoa rực vào bảy. Hắn cầm máy tính bảng, bấm vào google rồi tra xem: “Thành phần hóa học: Trong lá và thân có một alcaloid là erythrin, có độc. Chất này có tác dụng làm giảm và có khi làm mất hẳn hoạt động thần kinh trung ương, tuy nhiên không ảnh hưởng đến sự kích thích vận động và sự co bóp của cơ. Còn có chất saponin gọi là migarin làm dãn đồng tử. Trong hạt có alcaloid gọi là hypophorin có tác dụng tăng phản xạ kích thích đưa đến sự co giật, uốn ván.”

Hình như hắn thấy hắn đang co giật, như kiểu uốn ván.

Hắn giật mình, sự chứng thực, hắn cần sự hóa giải . Ngày xưa kí ức đã mộng mị quá nhiều. Ngày xưa có lẽ, nhiều người đã hít quá liều thuốc an thần từ cây vông. Họ không còn biết sự hồi hộp và chờ đợi. Họ đang sống giữa cơn mớ của từng ngày, rác rưởi và bệnh hoang tưởng.

Hắn thấy màu đỏ đang chảy dần về phía hắn. Ma mị.

Hắn hớp thêm một ngụm rượu. Lại thèm vị canh . Hắn nhắm mắt, và thấy một tô canh cá diếc màu đỏ au, điểm xanh những ngọn lá vông xanh nõn. Hắn kề miệng vào bát, húp một miếng. Nó ngọt quá.

Những vệt đỏ đã chảy dưới chiếc ghế hắn đang nằm. Hắn không thể thò chân xuống được nữa.

Đâu đó hắn nghe tiếng trẻ cười vọng lại, tiếng mẹ và các em hắn. Họ cười đùa. Họ nói với nhau về con cá mà mấy anh em chúng vừa câu được dưới mương. Có cả cá diếc.

– Đã gần thu, hắn lẩm bẩm, lại là hoa vông đỏ rói.

Hắn nằm đấy, thấy mình đang đi trên con đường hun hút, bên bờ ruộng, trong cánh rừng, lên xóm núi. Ngày xưa hắn cùng cha đi tìm các em. Hắn không nhớ rõ ngày ấy kết thúc trong trí nhớ của mình khi nào.

Ngoài trời, hắn thấy những vệt đỏ của hoa vông đang kéo xượt những lằn đỏ rói. Hắn đưa tay níu. Hai bàn tay hắn đầm đìa. Đỏ rói như màu hoa vông.

Trời sắp chuyển thu.

bài đã đăng của Nguyễn Hoàng Anh Thư

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)