- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

trôi thuyền trên sông volga

 

 

 

volga, như tên một cô gái nga
đang rót một thứ rượu màu xanh giống như thảo nguyên
vào trong một cái vò cổ có quai
bất chợt ngẩn người
nhìn ra đường
nơi một đàn chim vừa bay qua
rồi quên mất trời đang mưa
ướt trái tim đang để trần

volga, tiếng ai gọi tôi một ngày buồn
rót chút rượu vodka vào chiếc ly thủy tinh rạn nứt
không thể uống
vì đôi môi đã tê tái
không thể nhai nuốt
chút mùi vị đã phai nhạt
bằng chiếc lưỡi không còn niềm khao khát
đã khô khốc

volga, chỉ là một khoảng trống hoài niệm
trống rỗng như giòng sông
khi tôi trôi trên volga giữa bóng chiều tà
những đền đài cổ ngoái đầu nhìn tới
từ cay đắng tôi nghe
tiếng dương cầm đổ vỡ trong đền thờ dát vàng
người nhạc công để lại trái tim đầy máu
rồi lặng lẽ lùi gót

 

 

 

.

bài đã đăng của Trần Nguyên Đán