vĩnh biệt nàng thơ xanh
thu sang hè rất nhanh
lá vàng đã xa lánh
áo len mùa tuyết lạnh
anh đến thăm chiều đông
tôi tới chơi chiều vắng
anh chết tôi còn sống
răng cắn chặt bóng trăng
sáng nay nghe tiếng kèn
hôm nay là thứ ba
ba mươi tháng tư đen
hai không một bốn và
tôi ngồi trong quá khứ
gõ phím viết nhựt kí
tuổi bảy mươi con khỉ
ghi lại những ngày dư
liếm vành môi nẻ nứt
như liếm lá gói xôi
môi hở răng không sứt
thôi im đi cha nội
(trích “Thơ bất tận”)