ăn nem ợ mùi nem
ăn bánh ợ mùi kem
ăn phở thì không ợ
nếu bạn ngồi rặn thơ
tôi đang ngồi gõ chữ
mỗi từ một tâm sự
mỗi câu có năm chữ
bốn câu một tâm tư
tìm thời gian đã mất
khi thời gian đang còn
tôi không cần sự thật
để đựng trong hộp lon
như câu thơ siêu thực
ra đường tôi đội mũ
dạo phố sài gòn cũ
câu thơ thơm mùi mực
trên sàn tàu điện hầm
một hình thoi chuyển động
ánh mặt trời di động
hành khách ngồi lặng câm
mỉm môi và cúi đầu
tìm vần tôi đếm câu
đếm đủ được bốn câu
ghi lại để làm dấu
chuyến về của chuyến đi
lang thang sốp ping mua
không cần thơ cứ mua
chẳng biết để làm gì
(trích “Thơ bất tận”)