Tháng 5, cao nguyên Di Linh
Giăng mưa trắng xóa
Bài hát cũ ăn mòn trí nhớ:
“…Thành phố buồn… nhớ không em…”*
Sự an nghỉ, bất động hàng hàng ngôi mộ
Giống phế tích, giống hệt trò chơi đến hồi kết
Lạ sao nhiều cặp uyên ương chọn nơi nầy chụp ảnh
Sự tương phản kịch liệt, sống – chết
Thối rữa – thanh xuân, giữa chim cú và bông sứ tinh khiết
Bất chấp thời tiết,
Tôi ghé vào nghĩa trang viếng mộ người bạn
Cuộc đối thoại lặng thinh
Với đất, đá, tượng gỗ
Cuộc đối thoại ngắn, khô khan
Về số phận con người
Kéo dài đúng độ cháy nén nhang thơm.
* “Thành phố buồn” – nhạc Lam Phương