tréo hai chân lên cổ
tôi cuốc bộ hai tay
khi ra tới đầu phố
vẫy vẫy gọi máy bay
trực thăng liền đáp xuống
viên phi công đẹp trai
đè tôi xuống cởi truồng
đoạt váy rồi bái bai
thơ tôi đọc lâm li
hơn thiên hùng ca uy
lịch sơn của cổ hi
lạp pháp và na uy
tới đây tôi chợt nghĩ
nếu còn ở paris
tôi sẽ bắt cầu khỉ
qua dòng seine để đi
coi nhạc kịch les mi
sérables và mua
bốn năm sáu cái kí
túc xá để làm chùa
tánh tôi ham xài lớn
cái gì cũng phải hơn
người ta cho họ ớn
gặp tôi là cám ơn
cám ơn ông đã cho
ba trăm kí lô nho
ăn hổng hết phải kho
để dành nuôi bầy chó
chó lớn sẽ đem bán
cho doanh thương hà nội
rựa mận sẽ đầy bàn
trong bữa tiệc thôi nôi
(trích “Thơ bất tận”)