Dưng không núi đoạn sông lìa
Đêm ôm gối lạnh, ngày chia ngắn dài.
(tiếp theo)
17
Chúc cắm cúi soi mặt vô thau nước con. Luồng nắng nhấp nháy xuyên qua vòm cây rừng thưa lá. Chàng tưởng như gương nước chao động. Hay vì tâm cảm Chúc sáng nay không dưng bảng lảng dâng lên những nỗi niềm khó giải thích. Có điều Chúc nhận rõ, khuôn mặt mình tuồng như khác. Không phải của chính chàng. Mà như thể, Chúc đang phân thân, hồn xác hai nẻo tách biệt. Khuôn mặt với những mắt mũi miệng, râu mép râu cằm nhiều ngày không cạo, mọc rậm. Đầu tóc hiếm khi cắt hớt, không chải gỡ, loà xoà phủ trán, viền vuông mặt ngắn lại. Đôi lông mày sậm vệt chắn ngang cặp mắt một mí sâu quầng. Ðáy mắt ấy, dường như lâu rồi không còn rực hồng ánh lửa bếp, không còn lấp lánh những mùa nắng ngậm hương cây trái quê nhà. Chúc nhướng mắt, vốc nước khoả mặt. Đối ảnh chàng trong gương nước loè nhoè vỡ vụn. Từng mảnh, từng mảnh tan vào ánh mặt trời sáng loé. Ký ức Chúc bồi hồi sống động. Lúc nầy, quê chàng đang trổ mùa xoài. Sắp tới ngày bạn hàng mua mão chèo ghe tới hái. Chúc khép mắt. Hương xoài chín ảo tưởng thoang thoảng quyện lấy khứu giác. Ngũ quan chàng choáng váng hoá thành cánh dơi đêm, định hướng tìm về vườn cây trái thơm hương quen lối. Hoá thân Chúc ghé răng cắn lấy. Vị ngọt đê mê đầu lưỡi. Trăng nghiêng vành soi mặt ao, tím lịm đêm thâu. Ðã lâu rồi, Chúc chưa có dịp ăn lại thứ xoài cát quê nhà. Chàng hít một hơi sâu, mở mắt. Áng mây ngang trời vô tình lạc vô gương nước con. Một mảnh trắng đục lờ chợn vợn đóng khung viền mặt Chúc. Chàng giơ lưỡi dao soạt ngang mép. Dao lụt, phải cạo mạnh tay vài lần mới sạch. Lúc Chúc nhúng dao vô thau nước rửa sạch, chàng tưởng như vừa lỡ tay cứa rách khung mây lạc hướng. Chúc tự nhủ, lần sau nhớ mài dao thêm bén.
Từ bữa bỏ nhà ra đi không một lời từ biệt tới giờ, Chúc thường xuyên đắn đo suy xét lý lẽ thoát ly gia đình đành đoạn của chàng. Dường như sai nhiều hơn đúng. Không thể chối cãi, chàng là một đứa con bất hiếu với cha mẹ, một người anh vô trách nhiệm với em út. Nhưng Chúc biết, mọi chuyện đã dĩ lỡ, kể từ giây phút chàng lặp lại lời tuyên thệ trước mặt anh Hai thủ trưởng.
"Tôi xin long trọng thề nguyền suốt đời trung thành với Mặt trận Dân tộc Thống nhứt Phản đế Đông dương và Đảng Lao động Việt nam. Tôi xin thề nguyền đứng về phía giai cấp vô sản, sẵn sàng hy sinh, hợp lực phấn đấu đánh đuổi thực dân và thanh trừng bọn trí phú địa hào, cho tới giọt máu cuối cùng để giành lấy độc lập, tự do và dân chủ cho toàn cõi Đông dương, dưới ánh sáng chỉ đạo của Đảng."
Buổi tuyên thệ kín, chỉ hiện diện mỗi mình Chúc và anh Hai thủ trưởng. Xong, anh Hai mời chàng nốc cạn chung rượu đồng chí, rồi cười gằn:
"Bắt đầu từ đây đồng chí Chúc phải để ý nhất cử nhất động của mình. Bất cứ hành vi hay lời nói phản động nào của đồng chí cũng bị kiểm điểm và nếu cần, sẽ bị trừng phạt."
Biện pháp trừng phạt ra sao, anh Hai không nói rõ, nhưng Chúc nghe người bạn đồng chí có lần kể lại, không phải chỉ dành riêng cho những kẻ ly khai, ngay cả gia đình họ cũng bị liên luỵ. Nghe phong phanh, nhiều vụ đấu tố, hành quyết các thành phần địa hào địa chủ, trí thức tiểu tư sản và gia đình kẻ phản bội cách mạng đã xảy ra ở Bắc phần. "Bọn đàn ông", người đồng chí thấp giọng thều thào, "bị xẻo lưỡi, cắt dương vật bỏ vô miệng, còn phụ nữ bị thẻo vú. Sau đó cả lũ bị đem treo cổ lên cổ thụ đình làng, cho dân chúng lấy đó làm gương."
Chúc rùng mình, tưởng như vừa trải qua một giấc mộng dữ. Những khi ấy, chàng tìm cách ôn lại những kỷ niệm ấu thời với hai cô tiểu thơ Giang và Linh để giũ sạch những tư tưởng bi luỵ, những cảnh tượng hành quyết man rợ dấy động trong trí.
Mỗi bận ông nội dẫn Chúc tới thăm ông phú hộ Hoạch, hai cô con gái đều dắt Chúc vô kho lúa bày trò chơi trẻ con. Giang, Linh thích chơi bán hàng, dạy học, ca múa, nhưng đặc biệt ưa thích trò "đốc-tờ khám bệnh". Giang và Linh thay phiên nhau, lúc làm đốc-tờ lúc làm y tá. Trong khi chơi, hai cô trò chuyện với Chúc bằng thứ ngôn ngữ nửa tây nửa ta rất lạ tai. Moa-sen đốc-tờ Giang kêu bệnh nhân Chúc cởi áo. Chúc lúng túng tuân lời. Cô gái lấy lá chuối quấn làm ống, áp xuống ngực trái Chúc, nghe nhịp tim.
"Ố là la, tim của mơ-sừ đập mạnh như trống. Nơ pá bông, mơ-sừ bị bịnh yếu tim rồi. Pơ-tết trè man!"
Y tá Linh năn nỉ đòi nghe:
"Mơ-sừ, xe trô man, tim của mơ-sừ xấu lắm, trè ma-lá-đờ. Mơ-sừ bịnh dữ lắm nghe!"
Giang giật ống nghe, tíu tít:
"Voa-là, để moa ghi toa thuốc cho mơ-sừ đem về nhà uống. Mà mơ-sừ nhớ uống nước luộc chín, không được uống nước sống, nơ pá bông."
Nói rồi, Giang kêu Chúc nằm xuống, bắt không được cục cựa, rà ống nghe lên bụng Chúc, la hoảng:
"Ô, moa nghe con gì nó kêu rột rột ở trỏng."
Linh xô chị ra, áp tai vô bụng Chúc, kêu lên:
"A, mơ-sừ có bố-cu đờ sán lãi. Tại vu măng-giê nhiều nước mắm, không tốt. Mơ-sừ nên ăn cơm với ma-gi, uống nước luộc, nhớ nghe!"
Chúc nhỏ nhẻ:
"Hổng phải đâu. Tại tao xót ruột đó mà!"
"Xót ruột là cái gì? Vu bị mấy con sán lãi cắn bụng."
Linh vọt miệng :
"Hôm bữa ma-đàm đốc-tờ cũng bị sán lãi cắn bụng, khóc dữ lắm. Măng cho uống thuốc, ị ra một con, bây giờ hết rồi."
… Chúc khoả nước rửa mặt. Những hình bóng ấu thơ vỡ tan từng mảnh, lấp lánh chìm xuống đáy ký ức. Mép cằm Chúc rát rạt. Cõi lòng chàng đẫm nước nặng trịch, buông buốt nghĩ tới ngày tháng vô định trước mặt. Hôm trước anh Hai thủ trưởng cho tập họp các đồng chí lại, báo tin chiến thắng Điện biên huy hoàng dẫn tới kết quả hằng mong đợi, buộc thực dân Pháp và bè lũ tay sai quân chủ phong kiến phải ngồi vào bàn hội nghị, ký kết hiệp định Giơ-neo phân đôi lãnh thổ. Lúc anh Hai nói tới đó, nhiều tiếng xầm xì trổi lên. Hai ba tia mắt ngoảnh nhìn thấp thỏm. Một người đứng dậy, dõng dạc:
– Anh Hai nói như vậy nghĩa là sao? Chúng em bỏ nhà bỏ quê, chấp nhận chuyện hy sinh cả sinh mệnh mình đi theo cách mạng, đuổi quân Pháp về nước, giành lại độc lập, thống nhứt cho nước nhà, đâu phải với mục đích xẻ đôi, xẻ ba, manh mún như vậy?
Ánh mắt Chúc đi lạc ra cảnh trời rực nắng ngoài kia. Bóng tàn cây hứng gió rụng xuống ngực đất, chập chờn từng vạt như múa hát. Bất chợt, điệu hát cũ quen tai vọng âm trong thính giác chàng. "Ngày ấy khi xuân ra đời, một trời bình minh có lũ chim vui…" Kèm theo là giọng nói của tiểu thơ Giang văng vẳng, lảnh lót:
"Anh Chúc lại đây, em dạy cho anh đăng-xê nghe! Linh hát đi!"
Nói rồi, Giang nắm tay Chúc, kéo tuồn tuột ra góc nhà kho trống. Linh chạy tới, mở bung cánh cửa lá sách. Nắng tuôn vô hăm hở, thắp sáng chéo đất ấu thơ. Luồng nắng tươi rói, trong trắng, không vướng bụi. Linh cất tiếng một bài hát tây, giọng trong trẻo như tiếng chuông khách thánh thót đầu ngõ. Một tay Giang nắm tay Chúc, tay kia quàng qua thắt lưng, nhún nhảy bắt nhịp rồi quay tròn, quay tròn. Chúc quay theo không kịp, té lăn ra đất. Chúc lồm cồm ngấc đầu, ngó Giang quay vòng một mình theo giọng hát Linh càng lúc càng rộn ràng. Hai cánh tay Giang rúng rẩy nhịp nhàng. Tóc bung xoã phất phơ. Vạt áo đầm căng rộng, ngậm lấy thanh âm ráo riết, dồn dập dần.
… Rồi đột nhiên mất hút theo vài lời hưởng ứng cất lên lao xao, phải rồi, đúng đó.
Anh Hai nhếch môi từ tốn:
– Muốn là một chuyện, có thực hiện được hay không lại là chuyện khác. Tình thế chánh trị hiện giờ rối reng lắm lận, không phải một sớm một chiều là giải quyết trăm bề rành rọt, rõ ràng đen trắng. Theo như cá nhơn anh hiểu thì các đồng chí ở trên ký kết như vậy là hợp lý. Mình chưa có miếng, cũng chưa chắc thuận lòng dân. Chính vì vậy, giành đất cái đã, chuyện khác tính sau.
Nói tới đó, vòm mắt người đàn ông loé rực mưu tính, khoé miệng xẻ ngang một lằn tựa vết cắt đoạn lìa lên lưng đất nghèo khó.
– Giống như mình đương chơi cờ vậy, đi một nước để dọn đường cho ít nhứt là ba nước kế tiếp.
Rồi, anh Hai quay mặt, nhổ xoạch bãi cốt trầu đỏ ối ra đất. Một người khác đứng lên, giọng chất phác:
– Đồng chí anh Hai nói chia đôi đất nước… Nhưng, chia từ đâu, chỗ nào, thuộc dìa ai?
Nét mặt người thủ trưởng dịu xuống. Một cánh tay gấp lại trước ngực, tay kia giơ ngón vạch một lằn ranh vô hình:
– Tờ báo cáo ghi là vĩ tuyến mười bảy, chỗ sông Bến hải.
Chúc thẩn thơ nhớ lại, có lần, trong lúc hơi trò khám bệnh, hai cô còn biểu Chúc cởi quần ra để khám. Chúc đỏ mặt phản đối:
"Tao có bịnh gì ở đó đâu mà mầy đòi khám!"
Giang nằng nặc dứt khoát:
"Me quì, mơ-sừ. Vu cởi quần ra cho moa khám, , rồi moa cho bánh đem về ăn! Sí vu plê!"
Chúc lưỡng lự giây lát, nghĩ tới miếng bánh bông lan nướng bơ thơm điếc mũi, rồi tuột quần nằm trần truồng lên manh chiếu lót trên ổ rơm. Nghiêng mặt ngắm nghía giây lát, Giang buột miệng:
"La pơ-tí sô của vu lúc đi tè có đau không?"
Chúc lắc đầu. Giang chúm môi:
"Cái vòi tè của mơ-sừ có tên không?"
Chúc xoe mắt tròn vo ngó bà đốc-tờ, ngậm tăm. Giang lúc lắc đầu tóc cột đuôi gà:
"Buộc-qua pá? Phải đặt tên cho nó chớ! Ma-măng đặt cho cái của moa là pơ-tí pa-pi-dông, cho cái của Linh là pơ-tí plơ."
Chúc không hiểu gì ráo. Linh vọt miệng hỏi:
"Ban đêm đi ngủ, vu có đái dầm không?"
Chúc lí nhí:
"Hết rồi!"
Giang và Linh bụm miệng khúc khích:
"Hai đứa moa cũng hết rồi!"
… Chúc nhoẻn cười bâng quơ. Nhiều người vọt miệng hỏi mau:
– Là đâu vậy?
– Đâu đó ngoài Trung. Từ đó trở ra Bắc thuộc chánh phủ cách mạng. Phần còn lại nằm trong tay chế độ bù nhìn phong kiến. Chuyện phân chia lãnh thổ là như vậy. Thêm chuyện ký kết nầy nữa, liền sau đó hết thảy mọi người ở hai miền đất nước được quyền lựa chọn đường lối chánh trị mình muốn. Có nghĩa như vầy, chúng ta từ hồi nào tới giờ rắp tâm theo cách mạng, nhưng hoạt động trong vùng kiểm soát của thực dân và bè lũ tay sai, giờ đây có thể tập kết ra Bắc, chung vui hợp đoàn dưới đường lối lãnh đạo sáng suốt, dân chủ mà đảng đoàn đã đề ra. Anh báo trước để các đồng chí liệu bề quyết định, đi hay ở. Đơn giản vậy thôi.
Chúc hoang mang, không tin ở tai mình, cũng không hiểu hết những điều anh Hai vừa tuyên bố. Nhiều từ ngữ chàng nghe nói lần đầu. Với riêng chàng, "tập kết" là hành động một lần nữa đoạn lìa nơi chôn nhau cắt rún. Lần nầy, hẳn hoi, dứt khoát. Đã nhiều lần Chúc thẫn thờ suy ngẫm về chuyện chàng khi không bỏ nhà ra đi, chẳng một lời ly biệt. Đi, không vì một nguyên nhân nào rõ rệt. Đi, không vì lý tưởng hay mưu đồ nào. Đi như một tình huống nông nỗi.
Chúc nhớ lại đêm hôm ấy trong tiệm cao lầu ngoài chợ tỉnh. Sau khi cô Năm Bạch Liên rải truyền đơn chống thực dân, rồi thừa cơ hỗn loạn cả hai chạy ra bến sông. Chiếc ghe máy chờ sẵn, chồm lên chẻ nước, đưa hai người về chỗ ẩn an toàn trong rừng dừa nước. Từ đó tới nay đã nhiều năm trôi qua. Vậy mà, Chúc tưởng như mọi biến cố mới xảy ra đêm trước. Vòm trời khuya ấy thắp đầy sao. Suốt buổi hành trình đào thoát, không nghe ai trao đổi tiếng nào. Gió ngược ràn rạt bên tai. Bão táp những niềm riêng ràn rụa dấy lên tâm tư Chúc, xâu xé giữa ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục và những ham muốn thường tình. Rồi, dòng thác cách mạng cuốn chàng đi, xô về những nẻo sông, lối đất xa lạ của đất nước. Nếu không vì thứ cảm luỵ khác thường mà Chúc dành cho cô Năm, có lẽ chàng đã tìm cách trốn đi. Nhưng cắc cớ sao, người đàn bà ấy như có thần lực biến Chúc thành con chuột nhắt tê tê luống cuống trước tròng mắt tinh xà, níu chân Chúc lại, mỗi khi tâm tư chàng manh nha chuyện bỏ trốn. Thứ ma lực bùa ngải, mê hoặc Chúc những khuya truỵ lạc thân xác. Cho dù chưa lần nào cô Năm thốt lời yêu thương chàng. Mà ngược lại, đã đôi phen cô buông tiếng bóng gió:
– Hồn tui trọn đời nguyện dưng cho cách mạng, còn xác tui như cái bến nước cho ghe xuồng mười phương tắp lại. Tui nói thiệt để chú em chớ có thất vọng.
Biết vậy, nhưng làm sao Chúc không khỏi se gan thắt ruột khi hiểu ra, cô Năm Bạch Liên là đối tượng cho các đồng chí giải quyết những dồn nén sinh lý. Sau lần Chúc tình cờ chứng kiến cảnh cô Năm thoả mãn anh Hai thủ trưởng, chàng thất thểu lê chân ra bờ rạch ngồi bó gối. Chàng như con thú bị ai rút sạch bộ lòng, bạc bẽo bỏ lại nhúm thịt da toang hoác, sâu hoắm. Rừng đêm dừa nước chỉa lá nhọn lểu. Tinh tú rực rỡ trời đêm, lấm tấm rụng xuống mặt rạch ngậm gió nhăn nhúm. Ễnh ương oàm oạp gọi tình suốt đêm thâu. Chúc không muốn nghĩ tới, nhưng vòm mặt người thủ trưởng lập loè ánh đèn dầu trong cơn hành lạc mới nãy cứ lấp ló trong trí. Đầu tóc anh Hai lâu ngày không cắt bung sấp sải hai bện vai dang rộng, nổi bắp. Quai hàm bạnh xương, ngâng ngấc vuông mặt mắt nhắm, biến dạng méo mó. Khoé miệng căng ngang. Cặp môi đỏ lưỡng vì thói quen nhai trầu. Hai mép sùi trắng nhúm bọt trứng cóc. Hai bàn tay gân guốc miết lấy cặp hông trắng hếu. Thớt lưng con đực đầy sẹo đậu mùa nhễ nhại mồ hôi thốc đẩy chằm chặp vô rãnh mông con cái chõi tay khuỵ chân hứng lấy. Giường cột đan tre rung chuyển cót két. Nhịp thở động tình hổn hển. Chúc trơ mắt chết điếng. Khoảnh khắc ấy, chàng mơ hồ thấy ra điều ngược ngạo giữa lời nói và việc làm của anh Hai thủ trưởng. Như thể giọng hô hào đấu tranh vì tự do độc lập, cơm no áo ấm cho đất nước của ông chỉ là bãi cốt trầu tung toé đỏ loét lên mặt đất quê nghèo. Nhúm nước sền sệt tanh tưởi mùi máu phún tia từ lồng ngực những kẻ gục ngã vì đấu tranh cho lý tưởng, mù quáng tuân theo chỉ thị từ trên ban xuống, chuẩn bị lớp lang kết thúc cuộc chiến chống thực dân Pháp, để sau đó dàn dựng bãi chiến trường cho một ý thức hệ ngoại lai khác.
Lệnh tập kết khiến Chúc phân vân cùng cực. Chàng không ngớt so đo giữa tình và lý. Chúc biết mình lậm tình cô Năm là chuyện phân minh như trắng với đen. Còn lý?
(còn tiếp)
bài đã đăng của Ngô Nguyên Dũng
- Xứ Tưởng - 10.12.2015
- Chuyện Làng Buổi Giao Thời - 20.07.2015
- Những Tiếng Hát Bất Tử (phần 2) - 13.06.2015
- Những Tiếng Hát Bất Tử (phần 1) - 30.05.2015
- Mùa Thơ Ấu Mù - 13.05.2015
- Nhật ký biển - 02.04.2015
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần chót - 14.08.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 56 - 07.08.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 55 - 30.07.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 54 - 23.07.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 53 - 15.07.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 52 - 03.07.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 51 - 18.06.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 50 - 12.06.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 49 - 05.06.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 48 - 29.05.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 47 - 22.05.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 45 - 08.05.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa — phần 44 - 01.05.2014
- Mỗi nhà văn là chủ một tiệm tạp hoá ngôn ngữ - 28.04.2014
- Tuyết trong những giấc mộng tôi vô sắc - 28.04.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 43 - 17.04.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 42 - 09.04.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 41 - 03.04.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 40 - 27.03.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 39 - 18.03.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 38 - 11.03.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 37 - 05.03.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 36 - 13.02.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 35 - 04.02.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 34 - 21.01.2014
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 33 - 19.12.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 32 - 17.12.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 31 - 04.12.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 30 - 13.11.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 29 - 29.10.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - Phần 28 - 23.10.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 27 - 09.10.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 26 - 02.10.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 25 - 27.09.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 24 - 20.09.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 23 - 17.09.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 22 - 13.09.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 21 - 06.09.2013
- Một chặng đường văn chương - 29.08.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa (phần 20) - 14.08.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa (phần 19) - 07.08.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 18 - 02.08.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 17 - 01.02.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 16 - 25.01.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 15 - 16.01.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 14 - 14.01.2013
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 13 - 28.12.2012
- Mưa trong thành phố hoa niên - 19.12.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 12 - 14.12.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 11 - 28.11.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 10 - 12.11.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 9 - 31.10.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 8 - 18.09.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 7 - 07.09.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 6 - 20.08.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 5 - 08.08.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 4 - 30.07.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa - phần 3 - 10.07.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 2 - 25.06.2012
- Núi Đoạn Sông Lìa – phần 1 - 12.06.2012
- Dịch thuật: sáng tạo hay kỹ xảo của ngôn ngữ và hoàn cảnh ra đời của một tác phẩm bằng tiếng bản xứ - 21.03.2012
- Hòn còng lửa - 19.03.2012
- Ấn-độ du ký: Rajasthan - Xứ sở của thần thoại, người, thú và rác (phần 2) - 28.02.2012
- Ấn-độ du ký: Rajasthan - xứ sở của thần thoại, người, thú và rác (phần 1) - 27.02.2012
- Vụn vặt vài từ khác biệt Bắc-Nam về hoa quả - 21.07.2011
- Tưởng - 31.03.2011
- Tôi và một vài giọng hát đẹp của nền tân nhạc Việt nam - 21.12.2010
- Đệ tam khoái tửu điếm - 23.04.2010
- "Ảo từ", "ẩn từ" hay "biến từ" trong tiếng Việt? - 17.03.2010
- đền rùa vàng - 19.02.2010
- Miếng ăn, đệ nhất khoái hay nan đề của nhân loại? - 22.12.2009
- Những vai phụ "láy", "đệm" trong ngôn ngữ Việt - 10.12.2009
- Nỗi băn khoăn của "con" và "cái" trong tiếng Việt - 19.11.2009
- vọng tưởng - 27.10.2009
- Tuổi con mèo và một vài ca khúc thời thượng - 20.10.2009
- Tặng phẩm của ngôn ngữ: Thói "ăn" nếp "ở" của người Việt qua cách nói - 03.10.2009
- Vầng trăng quang tuyến - 22.09.2009
- Chữ "mình" trong tiếng Việt - 17.09.2009
- Tiếng suối đêm giao mùa - 23.01.2009
- Nhân chứng - 27.11.2008
- Cuối Cùng, Không Còn Lại - 20.10.2008
- Chữ Hạnh - 15.06.2007
- Bi kịch rừng - 30.04.2007
- Thương tích thời gian - 03.02.2007
- Tháng chạp, chợ rằm - 30.12.2006
- Điểm Tâm Ở Nữu Ước - 23.12.2006
- Lời quá khứ độ lượng - 09.12.2006
- Nhật Ký Mùa Phượng Vĩ - 02.12.2006
- Sao trong vạt áo - 11.11.2006
- Chiếc răng sữa - 11.11.2006
- Dấu Giày Đón Bình Minh - 28.10.2006
- Triết lý của tóc - 12.10.2006
- Khoảnh khắc - 09.09.2006
- Hồi ký của Nguyễn thị - 26.08.2006