8 giờ rưỡi nắng lên
trên cành dẻ hè về
tôi mệt nên ngủ quên
ve sầu cũng đê mê
tôi viết tặng cho ai
mối tình câm biết nói
bốn câu vè lải nhải
nắng lên thì cứ gọi
gọi nắng nắng cằn rằn
gọi em em đòi xích
chó ra cho nó cắn
cuộc đời là bi kịch
cuộc đời là sân khấu
âm thanh cuồng nộ đầy
thằng ngốc độc hòa tấu
sếch pia là ta đây
cô ca sĩ thở than
về nước cất giọng khàn
ở đâu hát cũng được
cớ chi phải lỡ bước
(trích “Thơ bất tận”)
Cám ơn anh Vương Ngọc Minh.
Vần vè mà có người đọc và thích thì rất vui. Tôi sẽ bất tận mạng thêm dù đã thao thao cũng được khá bộn.
ôi, lâu mới đọc lại được thơ anh Nguyễn đăng Thường, ý thơ tuyệt diệu, mong anh luôn vui.