em hỏi tôi vì sao lâu nay không làm thơ tình
và trách móc khi tôi nói về những chuyện buồn u ám
khi con người viết nỗi nhục nhằn lên trán
đó chính là bài thơ tình hay nhất
viết về tình yêu con người
những bài thơ tình
in bên cạnh tin những đứa trẻ chết trôi
những người chết trong nhà giam oan ức
chúng ta quay lưng lại trước biển dâu
tất cả những gì ngoài căn phỏng chúng ta
như chừng không có thật
cho đến ngày căn bệnh sởi rơi vào con cháu chúng ta
chiếc dùi cui đánh thẳng vào mặt chúng ta
giữa một nghĩa trang buồn
không lẽ đem những bài thơ tình thay lời kinh hiến tế?
tôi sẽ không bớt đi yêu em khi không làm thơ tình
nhưng khi là kẻ bất nhân
thì làm sao có thể yêu em như một con người
.