có những sự trong sạch của tội ác
như một quý bà
sợ sự vấy bẩn bởi người ăn mày
và những gã thầy tu
đi rao giảng chủ nghĩa từ bi xã hội chủ nghĩa
Thích Ca và Hồ Chí Minh đều có tội như nhau
khi để cho kẻ gian mượn mình làm lá chắn
khi Lương Võ Đế giảng kinh Phật
hoa ưu đàm từ trên trời rơi xuống
khi Lê Lợi khởi nghĩa kiến bâu từng đàn tiên tri:
“Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần”
và tất cả các huyền thoại khác
tôi nói với em: chúng đều là trò bịp bợm
chúng ta ngồi đây với nỗi đau có thật
và yêu nhau
rất nhiều vĩ nhân có lý lịch bất minh:
Jesus
Phù Đổng Thiên Vương
Lý Công Uẩn
và rất nhiều người khác
hễ cứ có công lại được gắn thêm phần nhân thân huyền thoại
em sẽ bớt yêu tôi nếu tôi làm thợ?
mọi người đều có một cái bàn thờ
một thành trì bất khả xâm phạm
ta với em chọn tô tem mình có hình dáng con trùn
cả một đời làm màu mỡ đất đai
đừng ra sức đổi tên:
cây cỏ bù xít thành hoa xuyến chi
“thứ cỏ nơi nào cũng mọc
mà chẳng biết dùng vào chuyện gì”*
bão lũ và sự manh tâm
xô lệch
những mặt người
những mặt đường phồn vinh giả tạo
em đừng khoe thân giữa chiều cơm áo
nước mắt nuốt vào
thương mẹ ta xưa
thương tổ tiên
những nghìn năm như chừng không có thật
hồn bọ xít vật vờ đêm có úa
* Theo Phan Khôi
.