- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Núi Đoạn Sông Lìa – phần 41

 

 

Dưng không núi đoạn sông lìa
Đêm ôm gối lạnh, ngày chia ngắn dài.

 

(tiếp theo)

*

Gió khuya thốc lên ràn rạt vườn chuối bên mương cạn. Con Mừng mở mắt chưng hửng. Cái đau từ bụng dưới nhói lan hai be sườn, rành rành sống thực chớ không phải từ giấc chiêm bao quàng xiên mà ra. Như hồn ma bóng quế ai thúc cùi chõ vô bụng. Con Mừng úp tay lên chóp bụng ngửa chang bang, ngờ ngợ. Luồng trăng xuyên phên cửa hứng gió he hé, soi đỉnh mùng trắng nhợt. Tiếng gió khua xao xác cành lá vườn đêm. Tiếng côn trùng, cóc nhái lê thê vang vẳng ruộng nước. Vừa khi đứa con gái thiếp mắt định ngủ tiếp thì cái đau lại xấn tới. Xé thịt. Con Mừng hự nhỏ. Hơi thở đứt ngang. Nó há miệng, hụt hơi hớp lấy miếng không khí lỏng le. Chuyện gì vậy? Không lẽ…

Con Mừng linh cảm hiểu ra, nén đau ngồi dậy, quờ quạng tom góp mớ vải vụn xin ngoài chợ, cầm chai xị đế mua bữa hổm ở quán chị Bảy Rạng, lảo đảo chưn không ra ghe bà Bảy. Con chó mực cột bên chái bếp quẫy đuôi ủng oẳng. Gió chướng bần bật hùa theo cái đau quặn cơn, thiếu điều làm đứa con gái chúi nhủi. Vũng trăng méo mó, khi tỏ khi lu chập chờn rắc lên lưng đất mấp mô. Chưa lần nào con Mừng thấy màu trăng lạ lùng như khuya nay. Tuồng như giả. Tựa như thứ ánh sáng lờ lợ ma trơi từ đáy chiêm bao hắt ra đêm nào. Tưởng như có bàn tay phù phép quơ đại nhúm hào quang bảy sắc liệng vung vãi giấc ngủ, đôi khi đứt quãng vì cảm giác như bị ai sờ soạng. Da thịt mọc gai nhọn hoắt. Nó bừng mắt ngó trâng cái bóng đen ma quái đè lên. Thân xác đứa con gái tê tê hứng lấy thứ va chạm quỉ ám, nửa thực nửa hư, nửa người nửa ma, lúc gần lúc xa, xô đẩy. Bàn tay bặm trợn hấp tấp cởi lớp quần áo nhăn nhúm, rị mọ cùng khắp. Hơi thở nực nội bồn chồn phà lên thịt da toang hoác. Nó muốn tri hô kêu cứu, nhưng cửa khẩu như bị thần lực nào khoá lại. Cổ họng bật ú ớ mớ âm thanh vô nghĩa, ngoạm lấy từng ngụm sinh khí âm u. Cùng lúc là thứ xúc cảm rần rật, xây xẩm từ đáy bụng xốc lên, nhói thắt từng chặp. Trong bóng tối trờ trật hoang mang, con Mừng mường tượng như có con rắn nước trơn lầy đang tìm cách chui vô khe háng. Sớ thịt giống cái rùng mình, bần thần ngậm lấy thân rắn lẩy bẩy gân guốc, rúng rẩy từng chặp, từng chặp mau dần. Bất chợt, cái bóng đen đủi rướn lên, thốc tháo ngụm nhớt bầy hầy vô cửa bụng, quện theo tiếng rên rỉ quỉ ám. Tay chưn đứa con gái xụi lơ, nhắm mắt buông theo bản năng sinh vật, thân thể bời rời đứt khúc. Hai tiếng "má ơi" lạc lõng trật ra cửa miệng, thấy trong ảo giác mênh mông những bàn tay mất lóng điểm lên thân xác trần truồng từng nét loăng quăng như ếm bùa. Chữ xoắn xuýt nhau, ứa máu nhèm nhẹp. Đứa con gái vung tay phất phủi cơn mưa phù phép lã chã rớt xuống thân thể, khoá chặt từng sớ thịt lóng xương lỏng lẻo, chết trâng không phản ứng. Nó lớp ngớp ngậm lấy cái chết tiền kiếp nào không biết, đang hoá thành mầm sống nóng hổi trong bụng. Rồi trở lứa lớn dần theo năm tháng thai nghén.

Con Mừng quị chân lết trên cầu ván, ôm bụng nén đau, rống họng kêu bà Bảy. Gió bạt tiếng dửng dưng. Nước mắt sống nó ứa ra, mồ hôi chan nước nhờn nhểu nhão đáy quần. Nó gấp lưng quỵ xuống mũi ghe tròng trành, hực lên chằm chặp từng cơn như con thú bị thọc tiết. Có luồng sáng yếu ớt hắt qua khung cửa lá chằm. Nó rán sức vừa lê vừa thống thiết kêu:

– Bà Bảy… bà Bảy ôi! Tui… tui… muốn đẻ.

Rồi chúi người té sấp. Từ lúc đó trở đi, con Mừng không còn nhận thức lớp lang rành mạch những gì đã xảy ra, mà chỉ biết răm rắp làm theo lời ra lệnh trổng không văng vẳng bên tai:

– Rặn nghe! Há họng lấy hơi rặn! Mạnh coi! Cái nữa. Rồi… cái đầu lú ra nè!… Nghỉ chút rồi rặn!… Nhớ há họng nghe! Ừa, ừa, vậy đó… Thôi, nghỉ!…

Cái đau rách thịt banh da tan theo tiếng trẻ trẻ sơ sinh ré khóc khan khản.

– Úi, thằng đực Mừng ơi, có trứng dái nè!… Nằm yên cho tao cắt rún… Rồi!… Rán rặn thêm vài cái, xổ cái nhau ra nghe!

Không biết nước ở đâu ồng ộc tuôn ra cửa bụng đứa con gái. Như người chết sống lại, con Mừng hé mắt đón lấy vòm ánh sáng vàng lợ, hít thở ngơm ngớp, chân tay mỏi nhừ.

Bà Bảy đặt nhúm thịt nhớt lầy hon hỏn nằm sấp lên ngực con Mừng. Mặt bà cúi sát, hai tròng mắt trợn lên trắng dã, giọng hí hửng:

– Mầy đẻ con so mà sao dễ ợt như gà đẻ trứng, thấy bắt ham! Hổng phải như tao hồi nẳm, nó hành tao đau bụng cù cưa một ngày một đêm mới chui ra. Ờ, mầy tính đặt cho nó tên gì vậy Mừng?

Con Mừng nghiêng đầu ngó quanh, lắp bắp:

– Tui… hổng biết… sao nữa.

– Ba trợn vừa vừa thôi nghe Mừng! Biết đẻ mà hổng biết đặt tên!

Con Mừng day mặt, thở ra cái khì, nói mau:

– Bà coi đặt giùm tui! Tên gì cũng đặng.

Bà già hứ tiếng nhỏ, lẩm bẩm:

– Mầy nói nghe ngộ, con mầy chớ bộ con tao sao? Đẻ con trai là phước đức ông bà để lại. Lựa cho nó cái tên nghe đường hoàng, lịch sự lịch sàng nghe!

Đứa con gái sực nhớ tới những trận mưa bùa lã chã rớt lên bụng ngực trong những khuya quỉ nhập, vọt miệng:

– Bùa, tên Bùa.

Bà Bảy ré lên chói lói:

– Tên gì kỳ vậy?

Con Mừng day mặt vô vách, không đáp. Bà Bảy thở hắt:

– Thôi, còn đỡ hơn tên Bù… Để tao cột cuống rún, phun rượu trừ tà, lau máu me, hút cứt mũi cho nó. Mầy nằm nghỉ mệt, rồi chút nữa ẵm nó ra ao rửa cứt trâu. Nhớ nhẹ tay, coi chừng lủng mỏ ác thằng nhỏ! Chặp sau rinh cái nhau, kiếm chỗ khô ráo, đào đất chôn. Nhớ khấn ông thiên bà địa mấy câu đặng thằng nhỏ được phước, nghe Mừng!

Con Mừng khép mắt. Dưng không lệ ứa ra khoé mi, hoà với mồ hôi tươm hột đầm đìa. Cửa mình còn rỉ máu. Cái đau phanh da rách thịt dịu xuống. Lúc nó giơ tay đón lấy nhúm thịt nhớt lầy, mềm nhẽo từ tay bà Bảy, úm vô ngực, nó bất chợt cảm nhận nỗi gì lạ lẫm, lần đầu thấy ra trong đời. Mấy ngón tay nhỏ xíu mọ mậy bấu víu gò ngực phập phồng. Đứa con gái ngấc mặt, đẩy nhẹ cái đầu hài nhi bê bết tóc máu kê sát núm vú căng sữa. Đứa trẻ tự động hả miệng ngậm lấy, mút bặp bặp. Con Mừng ngửa đầu ra chiếu, hé môi cười xỏn lỏn.

Sáng ra, nó ẵm con vô nhà, cố giấu không cho thầy Ba biết, nhưng không cản được thằng nhỏ ré khóc mỗi bận đòi bú. Thầy Ba mù lê la tới gần, hỏi han:

– Má con mầy đề huề mạnh giỏi chớ hả?

Con Mừng ầu ơ ví dầu câu nầy bắt quàng câu kia, không trả lời. Thầy Ba mù láp dáp:

– Tao nghe nó khóc, dương khí dõng mãnh vậy, đoán chừng con trai.

Đứa con gái lép nhép:

Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắt lẻo ớ… Tui đặt cho nó tên Bùa… ờ… dưới sông sấu lội, trên bờ ngựa đua …

– Để tao đốt nhang, bấm quẻ coi sao.

– Khỏi cần, tui chôn nhau, khấn phước cho nó rồi.

– Ậy, mầy để tao…

Hai mắt con Mừng long lên, hục hặc ngắt lời:

– Tui nói khỏi cần mà. Nó là con tui, tui đẻ nó, đừng ai xía vô! Bộ mấy người tưởng muốn làm gì thì làm sao, đâu có được.

Thầy Ba dịu giọng:

– Mầy coi… sữa không đủ thì cho nó bú thêm nước cơm.

Con Mừng làm lơ, ư ử hát bài đồng dao chữ được chữ mất. "Trời mưa lâm râm. Cây trâm có trái. Con gái có chồng… ớ… Ðàn ông có vợ… Ðàn bà có con… ơ… ờ." Thầy Ba nhướng cặp mắt trắng dã về hướng tiếng ru, khứu giác bắt được hơi hướm trẻ sơ sinh ám nhẹ mùi sữa chua lẫn hương mồ hôi ngòn ngọt của đàn bà đẻ con so. Thần trí thầy thốt nhiên bừng lên hơi nóng lan khắp thân thể già nua, dằng dặc năm tháng trong cảnh giới mù tăm. Người đàn ông rùng mình mấy cái, nhớ lại lời phán của thần linh ứng mộng thuở nào: "Hằng hà vô lượng kiếp trước ngươi còn mắc nợ trần gian chưa trả, nếu kiếp nầy không nuôi một con chó mực và một đứa con gái khật khùng để cổi vòng nghiệp chướng, thì chớ trách quả báo kiếp sau đầu thai làm thân trâu ngựa." Bắt đầu từ đó thầy Ba để ý dọ hỏi thân chủ gần xa, xin cho bằng được một con chó mực về nuôi. Kiếm chó không khó, có điều không biết tìm đâu ra một đứa ở gái vừa đần độn vừa siêng năng. Gia cang, phận số thầy cũng không giống mọi người, lâm cảnh mù loà sứt lóng sau cơn bệnh phong tình dai dẳng nhiều năm trời. Nếu không nhờ ông đạo Miên cho uống kim sâm ngải trắng, chắc thầy không sống được tới bây giờ. Cũng trong khoảng thời gian ấy, thầy Ba học tập khí công thải độc căn và dốc lòng tu luyện linh pháp ứng dụng chuyện bùa ngải, bói ếm. Không phải ai cũng được thầy Miên truyền dạy tận tình như vậy, mà kẻ đó phải hội đủ ngũ tướng theo bài luật: "Bớt son bên trái ngọc dương, lòng tay vuông vức năm đường phân minh. Tay dài tay ngắn chinh vinh. Nhân trung phân rưỡi đầu phình đầu loe. Chưn loe nan quạt ngón xoè. Thần linh hiện hiện kết bè thâm căn."

Cho tới bữa nọ, có người đàn bà chèo ghe tới nhà, dẫn theo đứa con gái chín tuổi tên Mừng, xin thầy Ba ếm bùa trừ tà ma nhập, bắt nói xằng. Thầy quệt lọ nồi thảo chữ xuất lên trán đứa nhỏ, kêu cởi quần áo để thầy phun rượu ngải khắp mình mẩy. Phun tới đâu, đứa con gái vặn lưng thở phì phì như trăn gió tới đó. Lúc thầy vần tay trục âm hồn từ bụng dưới ngược lên cửa khẩu, mười đầu ngón chợt tê rần khi ấn xuống lớp da bụng bèo nhèo. Vùng thị giác tối tăm đột ngột loè ra vừng mặt trời lóng lánh dưới đáy nước sâu thẳm. Phải rồi, thần linh từ thâm căn đang kết bè hiện hiện rành rành trước mắt. Thầy Ba biểu người đàn bà để đứa con gái ở lại nhà thầy tới hết mùa trăng khuyết, cam đoan thầy sẽ trị tiệt tà ma quỉ ám, không chừa một mống. Người đàn bà ứng tiền tạ ơn, cúng thêm một nải chuối xiêm, ba móng heo luộc, nói ba ngày sau sẽ đong gạo đem tới cho thầy nuôi con bệnh. Nghe ra giọng đãi bôi, thầy Ba đoán trước, chỉ là lời hứa suông.

Ba bữa, ba tháng, rồi thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, người đàn bà biệt tăm. Nhưng thầy Ba không bận tâm chi hết, thậm chí còn phấn khởi trong bụng, vì lời thần linh báo mộng đêm nào đã linh ứng…

Thầy Ba ngượng ngập hỏi nhỏ:

– Mầy… mầy thấy nó… giống ai vậy Mừng?

Giọng ầu ơ đứt ngang. Đứa con gái lặng thinh giây lâu rồi xăng xẳng:

– Hổng giống ai hết á!

Thầy Ba chần chừ:

– Tao biết lắm chớ, tao làm như vậy là không phải. Nhưng chuyện dĩ lỡ như vậy rồi. Tao nói có quỉ thần chứng giám, tao sẽ dưỡng dục nó nên người đàng hoàng…

Con Mừng vảnh môi trả treo:

– Tui đẻ ra nó là đứa nhỏ có mắt mũi tay chưn lành lặn, chớ bộ trâu chó gì sao mà cần ông dưỡng dục nên người?

Mặt người đàn ông sa sầm, gầm mặt giấu khoé mắt rướm lệ. Hai tròng mắt trắng đục xiêng xéo đường chỉ máu đỏ hoe. Con Mừng chừng như tội nghiệp, nhỏ giọng láp dáp quàng xiêng:

– Tui chôn nhau nó chỗ cây khế chua, khấn vái trời đất phò hộ cho tui có đủ sữa cho con bú. Tui nói thiệt, đẻ nó đau thấy ông bà ông vãi. Tui cũng không hiểu dưng không sanh chuyện kỳ cục vậy. Phước đức ông bà để lại, có bà Bảy lôi nó ra. Bằng không, chắc chết. Nó bắt tui mệt thiếu điều đứt hơi, đòi bú như giặc. Coi vậy chớ dễ thương. Nè, tới đây, tui cho rờ nó một cái cho biết!

Thầy Ba mù lật đật xấn tới, giơ tay quờ quạng, cặp mắt láo liên. Con Mừng thận trọng đặt đứa trẻ sơ sanh trần truồng đỏ hỏn vô cánh tay người đàn ông khoanh vòng trước bụng. Thầy Ba cúi mặt, tưởng ra phách vía mình thoắt cái nhỏ lại, hoá thành mớ xương thịt hài nhi cục cựa chòi đạp trong vòng tay. Bất giác thầy rớt nước mắt. Nụ cười hiếm hoi điểm trên môi. Con Mừng niểng mặt ngó cảnh tượng ngộ nghĩnh chứng kiến lần đầu trong đời: một ông già mù ẵm đứa trẻ sơ sanh lạ hơi người, ré khóc oe oe. Nó lần tay vô đầu tóc bù rối, gãi sột soạt, miệng nhếch cười mà hai con mắt bất động, trơ trơ không cảm xúc.

(còn tiếp)

bài đã đăng của Ngô Nguyên Dũng