Trang chính » Sáng Tác, Truyện chớp, Truyện ngắn Email bài này

Nhện-Bia-Đức Ngài-Kết

1 bình luận ♦ 16.03.2014
3_thumb.jpg

Nhện

 

 

Con nhện đó. Tôi đã nhìn thấy. Lúc đó nó đang bò trên vách tường và khi thấy tôi nó liền chui vào cái khe gần đó. Lớp lông xù xì phủ quanh những cái chân của nó đã mách bảo tôi rằng đó là một con nhện độc.

Những người ở thành phố chẳng bao giờ muốn biết con nhện đó thuộc loài Argyroneta Aquatica hay Turantula. Cuộc sống của họ còn quá nhiều bận rộn.

Con nhện đó bò quanh các mái nhà, giăng tơ ở những chỗ tăm tối. Nó sợ con người và hầu như chỉ khi đêm xuống nó mới rời ổ. Lúc đó người ở thành phố đã về nhà hết.

Con nhện từng cắn người. Vết cắn chỉ gây sưng tấy. Hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức khỏe. Người trong thành phố ít nhiều cũng từng bắt gặp nó và họ đều lảng đi vì không muốn cực nhọc chỉ để bắt một con côn trùng nhỏ.

Một người bị cắn, hai, ba hoặc nhiều người…Một vết sưng tấy, không gây hại và không ai bực bội quá tới mức nảy ra sát ý.

Lớp lông trên những cái chân đó ngày càng rậm rạp, phần bụng phía dưới của nó phình to như quả bóng, con nhện bắt đầu tách khỏi chỗ tối và giăng tơ trên những vách tường nơi công cộng.

3the gang– nguyễn thúy hằng

Con nhện đó ngày một lớn và qua mùa giao phối, loài nhện đó nhan nhản ở thành phố.

Một vài người đã bị những con nhện cắn. Lần này họ đều tử vong. Tôi báo lên thành phố nhưng chỉ nhận được thông báo ngắn “Người dân hãy cẩn thận hơn và tránh loài nhện đó ra. Loài nhện chỉ tấn công khi lãnh thổ bị đe doạ.”

Tôi không biết đâu mới là con nhện đầu đàn nữa vì những lứa nhện sau con nào cũng lớn hơn và còn rất hung dữ.

Người chết vì nhện cắn ngày một nhiều, thậm chí ngay khi đang đi trên đường loài nhện đó cũng xuất hiện và công khai tấn công con người.

Người ở thành phố hoảng sợ và nhờ tới sự can thiệp của những người phụ trách thành phố. Họ đã cử người xuống để tiêu diệt lũ nhện nhưng loài nhện này quá hung hãn và nọc của chúng đã độc tới mức có thể gây tử vong tức thì.

Những tờ đơn kiện đòi sự bảo hộ và các cuộc họp khẩn đã không còn hiệu lực vì rằng ngay cả những tòa trọc trời, loài nhện cũng leo đến.

Tới bây giờ chúng tôi phải chạy trốn lũ nhện. Nhưng có lẽ ngay cả những nơi chật chội nhất ở ngoại vi thành phố tôi vẫn bắt gặp loài nhện đó. Chúng sinh nở và trưởng thành với tốc độ chóng mặt.

Thành phố của chúng tôi giờ đây tràn ngập nhện. Trên những vách tường, mái nhà hay cột đèn giao thông…Đâu đâu cũng chỉ thấy nhện. Bức tượng lớn, đặt nơi quảng trường thành phố đang có một đàn nhện bò quanh. Giống nhện làm tổ trên đầu bức tượng. Và tiếp tục thế, cái lưới được nối rộng ra. Những sợi tơ kéo dài hàng trăm mét. Giữa lòng chảo của tấm lưới, tôi thấy một bóng đen lớn chưa từng thấy.

Con nhện chúa.

 

 

 

Bia

 

Tôi là một tấm bia và tôi rất lớn. Tôi được đặt trên núi cao, nơi có thể nhìn bao quát trời mây sông nước. Chân tôi cắm rất sâu xuống đất. Con người đã khắc lên tôi những nguyên tắc và họ thì tuân theo đúng những gì khắc trên đó. Những con chữ cổ kính đó rất thiêng và chẳng ai dám trái. Con người tôn sùng nhưng cũng run sợ những con chữ đó. Tôi nhìn thấy vô vàn người bị chặt đầu, bị đeo gông, bị thả rọ trôi sông…Tôi vẫn ở đó thôi và dù thân thể tôi bắt đầu rêu phong, lớp da nứt xuống từng mảng nhưng những con chữ khắc trên tôi thì vẫn còn nguyên dù rằng nó đã bắt đầu rêu phong. Con người tin tưởng nhưng vẫn e dè những dòng chữ đó. Tôi nhìn thấy nhiều người khi bị xử trảm, khi thả trôi sông đều kêu oan, nhiều vị quan đã tới chỗ tôi thở dài, khóc cho sự phán quyết oan.

Một ngày nọ, con người lại tới chỗ tôi và lấy dao đâm sâu vào cơ thể tôi để xóa đi những nguyên tắc không quan trọng.

Và cũng lâu hơn nữa, sau những cuộc binh biến liên miên con người kéo tới chỗ tôi và khắc những nguyên tắc khác bên cạnh những con chữ xưa cũ ngày trước. Nguyên tắc cũ vẫn ở đó nhưng không ai còn để ý tới nữa.

Những con chữ mới trên người tôi được chạm khắc rất nông. Tôi không còn trông thấy bóng dáng những tên đao phủ, bên bờ sông cũng không còn cảnh cái rọ chứa người trôi lềnh bềnh nữa. Nam nữ va đụng xác thịt không thấy đỏ mặt, trái lại tôi còn thấy chuyện đó còn trở nên bạo dạn hơn.

Nhiều năm trôi qua. Đám rêu chết tiệt đã phủ kín đầu và nhiều nơi trên cơ thể tôi. Da tôi sần sùi và xuất hiện nhiều vết nứt. Tôi nhìn thấy những con thuyền lớn trên sông, con người ngày một đông. Trước kia việc đụng chạm xác thịt nơi phố xá khiến họ đỏ mặt nhưng giờ đây chuyện đó đã quá quen thuộc, thậm chí những hành động lộ liễu hơn cũng nhan nhản ở những nơi công cộng. Tôi thấy nhiều xác người chết dù chẳng có chuyện kết án nào. Tôi luôn băn khoăn về những cái chết vô danh và những cái chết đột ngột diễn ra ngay khi con người vừa rời khỏi tòa. Cố nhiên những nguyên tắc mới vẫn còn hiệu lực nhưng vẫn có trường hợp ưu tiên và các án nửa phạt nửa tha.

Những cái chết kì lạ ngày một nhiều và tôi cảm thấy hoang mang cho những dòng chữ đã được chạm khắc trên tôi. Dường như các con chữ trên người tôi không còn hiệu lực nữa. Họ vẫn phán xử nhưng cách thức đã khác và hiếm khi theo những nguyên tắc khắc trên tôi.

Trước mắt tôi là những cái chết và những lời tuyên án còn sau tai tôi là những lời rên rỉ, kêu oan, tiếng cười và những bữa tiệc bất tận.

Tôi vùng dậy nhưng chân đã ăn rất sâu xuống lòng đất. Tôi dùng hết sức để đứng dậy. Tiếng răng rắc vang lên. Tôi vỡ ra và từng mảng rơi xuống. Các con chữ trên người tôi, cả trước cả giờ vỡ dần ra và hòa với tôi thành một đống đổ nát.

 

 

 

Đức Ngài

 

Chẳng rõ vì lẽ gì mà đức ngài đã mất đi cái đầu. Vì là đấng toàn năng nên đức ngài không chết. Những kẻ hầu cận của đức ngài phần lớn đã bỏ mạng bởi cơn giận dữ vì mất đi cái đầu. Những cái phẩy tay chứa đầy quyền phép đã hủy diệt mọi thứ quanh đức ngài. Đức ngài có thân hình khổng lồ như một trái núi, bàn tay đức ngài bằng với năm ngọn núi ghép lại. Tiếng của đức ngài không thể vọng ra được. Đức ngài không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy gì cả. Trước mặt đức ngài chỉ là khoảng đen vô tận. Đôi bàn tay với quyền năng tối thượng đã xua đi bóng tối bao phủ ngàn năm không giúp đức ngài thấy lại ánh sáng. “Tìm đầu cho ta…”- Đức ngài muốn hét lớn để quân lính dưới trướng nghe thấy và phụng mệnh. Cũng chẳng thể viết ra cái chiếu chỉ đó được vì đức ngài không thấy đường. Cơn giận dữ của đức ngài không dứt mỗi khi sờ lên cái cổ cụt giờ đã liền thịt. Sấm sét giáng xuống và thiêu cháy những bộ hạ. Cung điện vàng ngự trên mười tầng trời sập từng mảnh. Máu của quân lính nhuốm đỏ cung điện.

“Cái đầu mất từ khi nào?” – Đức ngài tự hỏi mình trong im lặng và tiếp tục im lặng.

Vẫn thế đứng thẳng, ngạo ngễ của đấng toàn năng. Đức ngài đi quanh cung điện. Quân lính chạy trốn ngài.

Đức ngài xuống trần. Đức ngài có tấm thân bất diệt, không món vũ khí nào có thể đâm thủng. Lũ quỷ sứ từ lâu đức ngài đã quét sạch, vậy chắc chắn việc mất đi cái đầu không phải tại chúng. Nhưng nếu là do một toán lính ô hợp từ lâu mang lòng phản trắc? Có thể lắm chứ nhưng chúng sẽ làm gì với cái đầu của đức ngài. Chúng không thể hủy nó được khi mà bản thân chúng chỉ là một sợi tóc của đức ngài. Ý nghĩ về việc nhét cái đầu vào một cái rương hoặc bao bố xem chừng có lý hơn.

Đức ngài đứng im một lúc. Mấy ngón tay quờ quạng trên cần cổ và cơn phẫn nộ của đức ngài lại bùng lên như cơn hồng thủy. Đất đai vỡ tung, cây cối bị bốc hết rễ, hàng chục ngôi làng bị san bằng, chẳng ngọn núi nào đủ chắc để kìm chân đức ngài.

Con người gọi tên đức ngài và cầu cứu. Đức ngài không nghe thấy và tiếp tục san phẳng mọi thứ để tìm lại cái đầu. Mặt đất hoang tàn. Xác chết la liệt khắp nơi. Quân lính của ngài nhìn thấy nhưng họ không mở cổng trời. Mặt trời ngừng chiếu sáng. Sóng biển luôn cuộn trào. Sóng vỗ cao ngàn trượng. Mọi kiến trúc bị táp đổ chỉ trong một đợt sóng. Mỗi lần thủy triều rút đi, thứ đùn lên mặt cát chỉ là một đống đổ nát lổn nhổn gạch đá, sắt vụn, thân cây gẫy, và những mảnh tử thi trương thối.

Đức ngài vẫn điên cuồng vì mất cái đầu. Vẫn là bóng tối. Màu đen thăm thẳm và không ngừng thăm thẳm. Thứ màu từ lâu đã bị đức ngài xua khỏi cõi người giờ đã trở lại, và còn đe dọa chính ngài. Tên cuồng đồ của ma giới tái sinh và trêu ngươi đức ngài bằng cách ẩn thân trong bóng tối, nhìn đức ngài mò mẫm trong lãnh thổ của hắn. Đức ngài không thấy hắn nhưng đức ngài biết hắn đang cười. Cái nụ cười ngoác rộng, chạm đến mang tai và sâu hoắm như lỗ huyệt. Đôi bàn tay đức ngài có thể tạo lửa và đốt cháy tất cả. Ánh lửa sẽ chiếu tới tận cung điện, nơi ngai vàng của ngài nhưng đức ngài vẫn không thấy chút ánh sáng nào lóe lên. Vẫn chỉ là một màu đen dày đặc và không ngừng dày đặc. Đức ngài gầm lớn. Không có tiếng nào vang ra. Lần này không còn phẫn nộ. Đức ngài chỉ im lặng và chậm chạp đi. Chẳng có một hướng cụ thể và đức ngài chỉ đi.

Đức ngài ngồi xuống. Mặt đất bị lõm sâu trăm thước.

Quân lính đã tìm được đầu đức ngài. Họ đem tới chỗ đức ngài và rụt rè dâng lên. Con mắt của đức ngài mở ra, đức ngài có thể nhìn thấy. Đức ngài bắt đầu nghe lại và nói được. Mọi giác quan đã trở về, cũng như đức ngài biết quân lính đang quỳ dưới chân mình và miệng tung hô vạn tuế. Cái đầu đức ngài đang trên tay, giờ chỉ cần gắn lên cổ.

“Sao ta vẫn không thấy gì?” – Đức ngài nói.

Đức ngài dùng quyền năng để tạo ra một ngọn lửa. Ánh sáng chiếu rộng đến cả mặt trời. Nhưng rồi nó tắt ngay đi. Quanh đức ngài cảnh vật hoang tàn như vừa trải qua một trận động đất lớn nhất thế kỷ. Không có tiếng người, chỉ có xác người. Đâu đó trong màn đêm thăm thẳm vẫn vang lên tiếng cầu cứu đức ngài. Lời khẩn cầu, và lòng căm thù về một con quái vật không đầu…

Một bầy chó hoang nghe thấy tiếng vọng và sủa lớn lên. Tiếng người biến mất và chỉ còn tiếng gầm gừ, tiếng nhai xương rôm rốp.

“Lại tối om.”- Đức ngài nói.

“Mọi thứ sáng lại ngay thôi ạ. Chỉ cần còn đức ngài.” – Quân lính nói vậy.

“Ta có lỗi.”

“Đức ngài không có lỗi.”

“Ta có lỗi.”

“Đức ngài không có lỗi.”

“Tại sao…”

“Đức ngài.”

Đức ngài im lặng. Và vạn vật ngừng chuyển động trong cái im lặng đấy.

Đầu được tra lên cổ. Không vừa. Đức ngài xoay để khớp. Vẫn không vừa. Đức ngài phủi lớp đất bẩn dính trên cổ và gắn đầu lại. Vẫn không vừa. Đúng là đầu đức ngài, cổ đức ngài, cũng chẳng phải cổ lớn hơn hoặc đầu to ra. Chúng khớp nhau nhưng không ăn liền lại.

Đức ngài im lặng. Cái đầu vẫn trên tay. Cái cổ cụt trơ ra, phẳng lỳ.

Thêm một lần gắn đầu, và không vừa. Quyền năng của đức ngài không giúp gì được.

Quân lính vẫn quỳ dưới đất. Họ không thắc mắc gì và chỉ đợi lệnh của đức ngài.

“Đức ngài là ai?” – Đức ngài hỏi quân lính

“Ngài là đức ngài.”- Quân lính nói.

“Ta là…”

“Ngài là đức ngài.”

“Đức ngài là ta?”

“Chính là đức ngài.”

“Đức ngài…”

“Là ngài.”

“Đức ngài… Ha! Ha! Đức ngài…”

Tiếng cười chấn động cả đất trời. Sấm sét nổi đùng đùng. Biển cuộn trào sóng. Chợt vang lên một tiếng rất lớn. Nghe như tiếng xương vỡ, nghe như tiếng núi lở, cũng nghe như tiếng sụp lở của đất…Quân lính vẫn phủ phục dưới đất. Có vẻ vì quỳ quá lâu nên chân họ đã lún xuống và liền vào mặt đất. Họ không thấy gì ngoài một vật khổng lồ đang di chuyển chậm chạp trong bóng tối ngày một dày đặc và mất hút.

“Đức ngài…”

Một tiếng nói khác, không rõ từ đâu vọng đến. Đám lính loay hoay trong bóng tối.

“Đức ngài…”

 

 

 

Kết

 

Cám chết, Tấm đem làm mắm gửi dì ghẻ.

Dì ghẻ chết, Tấm sống hạnh phúc bên vua.

Ngày lâm bồn, Tấm sinh một bọc rắn.Tấm bị trảm quyết.

Lúc hành hình, Tấm nhìn xuống bóng đao phủ và thấy Bụt.

 

 

 

 

.

bài đã đăng của Tru Sa

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

1 Bình luận

1 Pingbacks »

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)