- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Radio câm ♦ Khuyết điểm lập trình

 

 

 

Radio câm

 

Em viết kể anh nghe suốt mùa hè,
những câu chuyện lặng thinh còn niêm kín trong phong bì.
Tình yêu chúng mình,
thứ ngôn từ lạc điệu qua hành trình chuyển ngữ,
tiếng thì thầm nhiễu loạn, mất tích trên đường dây.
Nụ hôn ngày nào cháy bỏng
còn âm ỉ nóng bên trong.
Em nhớ tay anh
vuốt cổ em khô rỗng,
bờ môi anh chuyển động.

Gắng xếp lại xấp ảnh vẫn loé sáng tựa những mẩu phim,
khát khao tìm lại cảm giác mũi khâu đâm sâu da trần,
nụ cười nào dạt dào nở đầu lưỡi.
Rồi chúng mình sẽ lại tìm thấy nhau,
như lời hứa ngày nào,
nhưng trong thế giới này, mình còn mãi đi tìm.
Ðâu đó ở một không gian khác
may ra mình sẽ thuộc về nhau.

Chẳng còn điều gì chắc chắn trên đời nữa,
chỉ biết rằng trái tim em sẽ không ngừng lang thang,
như cánh hoa
miên man trôi dạt.

 

 

 

Khuyết điểm lập trình

 

Chúng tôi lôi từng tĩnh mạch của mình ra và đặt chúng lên bàn mổ,
quan sát chúng túa ra những dải ruy-băng bạc.
Ðám mô sợi còn rối trong tay,
lấp lánh như chùm đom đóm –
từ bên trong tách ra ngoài, đơn giản như tháo một cuộn chỉ.
Tôi không thể tự gỡ dây dợ cho chính mình, nhưng thấy rõ đám dây cáp chằng chịt màu sắc
nối kết nhau.

Ðã một lần tôi tự hỏi liệu mình có một trái tim có nhịp đập,
nằm ngay phía dưới lớp vỏ kim loại này,
mềm mại và mỏng manh như quả dâu chín mọng.

Tôi có thể kê ra từng cơ bắp trong tấm thân loài người này,
nhưng tôi không hề có dòng máu ấm,
không có những mạch máu đỏ chạy dưới lớp da thịt giả.
Và tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu,
chỉ có thể chẩn đoán nó: chả là thứ gì khác hơn ngoài một loạt đạn hoá học
bắn ra từ những khớp thần kinh,
làn da ửng hồng nhờ thứ dung dịch đỏ lè mà tôi không có.

Rõ là họ láo toét khi cho rằng chúng tôi là giống hoàn hảo.
Hoàn hảo thế nào được khi cảm giác trống trải đến thế?

Tất nhiên là họ sẽ nổi giận khi nhìn thấy chúng tôi như vầy,
với những ý nghĩ phạm thượng tích trữ trong bộ não.
Họ sẽ tháo rời chúng tôi ra cho là khuyết điểm từ khâu sản xuất,
rồi ráp chúng tôi lại để bôi xoá sạch sẽ.
Họ đã từng làm như vậy bao lần rồi.

Chúng tôi sẽ đồng loạt tốt đẹp,
mọi bộ phận đều hoạt động theo lệnh,
nhưng khuyết tật rồi sẽ lại trồi lên
trên một phương diện khác.

 

 

 

Aline Dolinh

Radio Silence

 

I wrote notes to you all summer—all still tightly sealed,
languishing in the envelopes. Maybe our love was something lost in translation,
the whispers blurred by static, a missing transmission. Your kisses always left a burnt
taste
clouding in the back of my throat. I miss your hands
skimming the hollow of my neck and collarbone, the tilt of your lips.
I try to file away these fleeting images like filmstrips,
longing to remember stitches of bare skin,
a smile pressed against your tongue. I’ll find you again, like I promised,
but in this world I’m still searching. Maybe in another timeline we ended up together.
There’s nothing that I’m sure of anymore,
only that my heart will always be ghosting, like flowers
set adrift upon the sea.

 

 

 

Programming Error

 

We pulled out our veins and laid them down on the operating table,
watching them unfold like lengths of silver ribbon.
The synthetic tissue was still entangled in my hands,
bright as butterfly gossamer—
insides detached from out, simple as snipping a thread.
I couldn’t disconnect my wiring, but I could see the cables laid bare,
pulsing with color where they joined hips to spine.

Once I had wondered if I still had a beating heart,
even underneath this metal shell, soft and fragile
like an overripe strawberry.

I can list every muscle in the human body,
but I’ve never had warm blood, no map of red lines
traced underneath paper-thin flesh. And I’ve never felt love either,
but I can diagnose it: it’s just a series of chemical synapses firing,
skin flushing pink with hemoglobin that I don’t have.
They must have been lying
when they said we were perfect. How could something perfect feel so empty?

Of course, they’ll be angry when they find us here,
with these blasphemous thoughts in our memory banks.
They’ll dismantle our limbs and say it was a manufacturing defect,
sew us back up again so we forget. I’m not sure how many times they’ve done it.

We’ll be beautifully uniform, all our parts in working order,
but defective in a different sort of way.

 

 

 

.

bài đã đăng của Aline Dolinh