Lá không xanh màu xanh lá cây
Lá đen màu sâu bọ,
Lá không vàng màu tổ tiên ông bà cha mẹ
Lá đen màu phản trắc, tham lam
Em bây giờ loài nấm độc
Nương mùa xuân mọc lên để hủy hoại mùa xuân,
Em bây giờ gió độc
Nhen nhóm niềm tin lại quay đầu nuốt chửng niềm tin
Em bây giờ loài rêu
Phơi linh hồn trên đá
Giao tâm hồn cho đá
Không đầu không cuối man vu.
Em bây giờ không còn là em
Của tháng ngày tóc mơn trong gió
Hương ngất ngây lòng, hương của trinh nguyên
Mưa bây giờ không phải mưa em
Những nụ hôn, những tiếng yêu thương trở thành trống rỗng
Em mỉa mai cười khi tôi nhắc mảnh kí ức năm xu
Em hãnh tiến nghênh ngang chém gió bàn tay: Thôi mà Diễm, nhắc chi thời con trẻ!
Tiếng nước sông đi bây giờ không còn trong em
Lời ru là file âm thanh ngẫu nhiên chứa trong bộ nhớ,
Cánh đồng bây giờ không tồn tại trong em
Nền của phố là nghĩa trang của lúa,
Tình người là khái niệm ung thư
Khi trở thành đối tượng kinh doanh lời nhất…
Núi không khóc sao gục đầu im lặng
Có lẽ nào nước mắt chảy vào trong?
Sông không khóc sao tràn vằn nâu đục
Có lẽ nào nước mắt đầy dòng?
Em đã làm gì mà sông núi rưng rưng
Em đã làm gì mà sông núi rưng rưng
Em đã làm gì mà sông núi rưng rưng
Hở em?!
.