- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Người đi trên mây, người bay trên mây

 

 

 

Tin Nguyễn Xuân Hoàng nằm bịnh không mấy bất ngờ với tôi. Cách đây độ một tháng, chị Trần thị NgH báo có tin Hoàng, kể nhà văn bảo bây giờ ông là Nguyễn Đông (chứ hết Xuân rồi) Hoàng. Hôm sau tôi gửi điện thư cho Hoàng, nhắc hết Đông thì lại sang Xuân, trụ lại để tôi hẹn (sau nhiều thất hẹn) gặp anh. Vâng, anh đến cùng hai cậu con trai đến thăm tôi cách đây đâu cũng 10 năm, đi dạo phố cổ Quebec một buổi trưa nắng êm đềm, rồi hôm sau về mảnh vườn của tôi, uống bia ăn bún chả nói chuyện trên trời dưới đất. Thế rồi sau, hai ba lần qua quận Cam, tôi gọi lên San Jose hẹn đi thăm anh, có lần đã mua vé xe Hoàng (?) rồi, nhưng cứ thế thất hẹn, khi thì vì ba cái lăng nhăng không muốn chừa, nhất là… ôi cái chuyện tình tang ở đời.

Tôi quí Hoàng qua 2 tập Người đi trên mây (1987): viết, cẩn thận chi li từng chữ. Tình, văn anh đầy ắp, và đôi khi có muốn chống lại chữ tình anh cũng chẳng đặng với cái chất yêu người vốn sẵn đó trong anh – nói với triết ngữ – là phạm trù tự thân tiên thiên và bẩm sinh (tôi trêu mấy ông như Hoàng vốn học Triết thời những năm 60-70 với ngôn từ kêu hơn pháo nổ). Nhưng hiểu Hoàng hơn là khi tôi đọc Tự Truyện của một người Vô tích sự (1990). Không một dấu vết ngôn ngữ rỗng, gỗ, chỉ những chữ chân và thành, với chính mình, và như hệ luận, với người đọc. Văn chương như thế đi vào phần hồn, và cho đến nay, trong tôi vẫn lung linh hình ảnh chị Thảo của Hoàng đi mất tích sau khi bị T hãm hiếp, vẫn sắc như dao gọt của người anh cả của Hoàng tìm giết T một cách bình thản. Và là công thần của cái người ta gọi là triều đại Cách Mạng, ông cũng thản nhiên tự kết thúc đời mình bằng họng súng ông kê vào đầu và bóp cò, khi biết mình bị phản bội, vì chao ôi, cái tụng xưng Cách Mạng lại đi bội phản lại con người, thứ sinh vật ở Việt Nam sau khi cách mạng thành công có sống là chỉ để qua ngày. Trong blog VOA, Hoàng bảo tự truyện nói trên chỉ là hư cấu, tác giả Hoàng thì không là hư cấu, có xương có da, và có thật. Anh nói thế nhưng tôi không tin, vì tác giả và truyện – dẫu là hư cấu hay tự truyện – là một.

Chị Vy thân mến, lần nào gặp Hoàng nơi xa anh cũng cứ loay hoay nôn nóng về nhà để chăm nom chị. Thế mà không ngờ hôm nay anh lại chẳng biết chờ chị. Và xin chị đọc cho Hoàng nghe một câu thôi: hỡi người đi trên mây, người sẽ bay trên mây. Bay vì không còn sức hút của trái đất. Bay không trọng lượng, anh sẽ bay cao, bay xa. Như Từ Thức, có một ngày anh sẽ rời bỏ cõi mây để trở về trái đất nhỏ nhoi này. Ngày ấy, hy vọng trái đất đó cưu mang được những con người tin vào hạnh phúc là điều tất phải có.

 
Nam Dao
(12-08-2013)

bài đã đăng của Nam Dao