đêm xiêu vẹo
khuya như tuổi tôi
cuối mùa kinh nguyệt
chẳng biết sập xuống lúc nào
bốn chiếc chân bàn ọp ẹp nâng một trời sao đêm
lấp lánh như những điều không có thật
ở một góc tư
cây cột đèn vẫn không ngưng
lúc xanh
lúc vàng
lúc đỏ
mặc kệ chẳng còn ai đi qua
như thông điệp tôi gởi qua câu thơ
chẳng chờ ai phải đọc
ở một góc tư khác
con mọt nghiến răng
làm nốt công việc vinh quang của đời mình
không chờ ai chấm công
vẫn yêu
và đẻ ra nhưng con mọt con
tôi em mỗi người mỗi góc
ngồi gặm nhấm ký ức về nhau
nhưng liên tưởng không thể đẻ ra trẻ con
và vẫn làm em sợ
chỉ có mặt trời là gã tiên tri đáng tin cậy nhất
con gà
con vịt
tôi em
và hoa đều thức dậy
đứa hát chào bình minh
đứa ra hoa
và hai đứa mình đã thấy rõ con đường
mà đi tìm nhau
.