này ta hỏi
em nói gì bữa trước
da hồng ngọc cháy lời của lửa
ngón tay buồn rụng mất cái vân tay
em sửa mình trong chiếc gương soi mặt
đong bao nhiêu đêm cho đầy con mắt
ta ngồi rót rượu vào sông một đời đãi biển
ngày ta rủ nhau về trên cánh rừng bị bỏ quên
rồi bỏ quên nụ cười ở đó
bài thơ như một lời thú tội không có người làm chứng
không thể nào tìm thấy nhau ở ngoài khung cửa sổ
quá nhiều người
và bụi đã bay qua
chỉ có chiếc bóng của buổi chiều nằm chồng lên ký ức
nhưng sợi tóc như chiếc kén níu người bên trong cửa sổ
làm sao có thể nghe ra lời gọi
ngày mai đi với ta
có quá nhiều đất đai làm nhà cho người chết
phía trước con đường ta đi
chỗ trọ nào cũng hẹp
mà mưa cứ miên man
mà nắng cứ miên man
không có thời tiết trong giấc mơ
không có con đường trong giấc mơ
không biết bằng cách nào mà ta lại gặp nhau
không có xác chết nào bên trong chiếc gương
là em người con gái tôi sẽ gặp trong lần hẹn ngày mai sau
cơ hội đánh rơi
những chiếc vân tay cuối cùng
.