- Tạp Chí Da Màu – Văn chương không biên giới - https://damau.org -

Không định viết rồi cũng phải viết…

ký họa Đinh Cường

 

Không định viết
rồi cũng phải viết vài hàng
khi Giác ra đi

 

Ra đi thật rồi sau cơn đau dài
Nguyễn Mộng Giác người bạn hiền lành
của chúng tôi có nụ cười lúm đồng tiền
tóc gợn sóng đôi kính cận
nhớ huế nhớ qui nhơn nhớ sàigòn
gặp nhau ngày xa xưa
nhớ mùa hè hoa cỏ khô chạy vòng vòng
trên bãi cát trắng bờ biển qui nhơn
nhớ hàng hoa sầu đông tím nhạt
ở bến ngự, ngõ trúc vỹ dạ
nhớ nhà từ đường nguyễn khoa, nguyễn khoa
diệu chi vợ giác luôn nở nụ cười . . .

Tôi như còn nghe tiếng Diệu Chi cười nói
như lấp đi nỗi đau khó sẻ chia
Giác ơi nhắm mắt rồi sao nhắm mắt đi vào
hư vô đi vào trăng sao dù mùa biển động
biển động rồi kia em đừng tìm kiếm nữa
không còn con dã tràng nào đâu và hàng thùy dương reo
như buổi chiều cuối cùng giã từ sơn khê biển nhớ
như cơn bão vừa qua virginia khi giác thở hơi cuối cùng
đêm trước ngày rằm một ngày không có trăng [1]

Cây nhang thắp khói bay nhẹ vào hư không
lời niệm nhỏ trên môi khô Giác ra đi nghe
nhớ phòng 25 A  Alta Gardens Care Center
ở đường Blackbird, Garden Grove, tháng tư vừa qua
huy phương đưa nguyễn xuân thiệp và tôi
đến thăm Giác không gặp sau đó hoàng thi thao
phone nói gặp Giác ở quán vỹ dạ
chúng tôi đã đến đó gặp nhau mừng tủi
Giác như ứa  nước mắt chúng tôi như ứa nước mắt
buổi ăn cuối cùng đó sao buổi ăn ở vỹ dạ.

Không định viết nhưng khi ngồi vẽ chơi với hai cháu nội
tôi đã nhắm mắt nhớ bạn vẽ trong từng sát na
khuôn mặt hiền từ tình nghĩa tròn vẹn
như bài viết của nguyễn chí kham đọc đã lâu rất hay
và làm sao tôi quên những ngày đầu đến Mỹ năm 1989
đã về Cali  thăm ở với Giác và Thầy Từ Mẫn
nhà có treo bức tranh nguyên khai
nay Thầy Từ Mẫn gọi quen hơn gọi anh Võ Thắng Tiết
vẫn về ở chung nhà với Giác, nhớ căn phòng Giác nằm
nhớ năm nào về ở lại, Diệu Chi xếp tôi ở phòng với Giác
tôi ra chiếc sofa đen nằm thoải mái hơn nhìn khu vườn bên hiên nhà
đầy cây xanh tươi, nơi sofa đen này bao nhiêu bạn bè đã ngồi
đã cười nói đã chụp ảnh cùng Giác, Giác ơi . . . và chiếc computer bên góc
Giác chỉ chỗ làm việc thời còn lo cho tờ Văn Học . . .

Mùa Biển Động và Sông Côn Mùa Lũ tôi vẽ bìa nói không lấy tiền
mà Giác cứ trả, như ngày khốn khó sau bảy lăm chia nhau gói mì sợi
tình bạn tôi muốn im lặng giữ cho riêng mình mà sao như có tiếng gọi
từ sâu thẳm: Bạn ơi, tiếng người dạo trong lòng tôi như
tiếng trùng dương vọng giữa hàng thông đang lắng nghe. [2]

Tôi đang lắng nghe từng tiếng tim giữa chiều nắng lửa
ôi ngọn lửa ngày kia sẽ thiêu, tro cốt một nhà văn . . .[3]

Virginia, 4 July 2012
Đinh Cường

[1] Nguyễn Mộng Giác mất 10 giờ 15 phút tối thứ hai 2 tháng 7, 2012
nhằm ngày 14 tháng 6 năm Nhâm Thìn tại tư gia, thành phố Westminster, California

[2]  Tagore, Khúc Hát Dâng Đời

[3] Lễ hỏa táng: Chủ Nhật ngày 8 tháng 7 lúc 3 giờ chiều tại nhà quàn
Peek Family Funeral Home, Westminster, California

bài đã đăng của Đinh Cường