Elizabeth Taylor (1912-1975). Sinh ra và sống trọn cuộc đời tại Anh Quốc. Bà bắt đầu viết từ khi còn rất trẻ, đề tài của bà xoay quanh đời sống gia đình của giới trung lưu Anh Quốc.
Bỗng nhiên nước mắt trào ra từ mắt cô. Cô áp trán lên bàn tay mẹ và để nước mắt đầm đìa khăn trải giường.
Thưa ông Wilcox, cô bắt đầu; bởi tâm trí cô luôn luôn soạn thảo những tờ thư. Tôi sẽ không thể có mặt ở cửa tiệm trong vòng bốn ngày sắp tới, vì mẹ tôi mới mất và tôi sẽ chỉ đi làm trở lại sau đám tang. Mẹ tôi qua đời một cách êm ả…
Cô y tá bước vào. Cô ta cầm cổ tay người bệnh một lát, rồi đặt xuống, dời một bình tử đinh hương nở ép ở bên cạnh giường đi như thể chúng không còn cần thiết nữa, và bước ra ngoài.
Quỳ bên giường, cô gái ngẩng lên.
Thưa ông Wilcox, cô tiếp tục, mặt cô cúi xuống khăn trải giường. Mẹ tôi mới mất Tôi sẽ trở lại làm ngày kia. Thành thật cám ơn, Lucy Mayhew.
Cha cô đến muộn. Cô tưởng tượng ông vội vã rời chỗ làm, khom lưng đạp xe luồn lách, xuyên qua những con đường tối tăm, bùn lầy văng lên từ hai bánh xe. Mẹ cô nằm bất động. Cô gõ nhẹ bàn tay có chiếc nhẫn vàng lỏng lẻo, có lòng bàn tay chai sạn, có những ngón thuôn dài của mẹ. Rồi cô gượng gạo đứng lên, đầu gối cô bầm tím vì quỳ trên nền nhà chùi xi bóng, và đi về phía cửa sổ.
Bông tuyết rơi uể oải, dạt xuống những mảnh vườn bệnh viện, Bốn giờ chiều, mà ngày như sắp tàn. Có thật ít những âm thanh đến từ cái thế giới mất màu và bị bưng bít này. Trong bệnh viện là sự yên lặng sâu thẳm.
Ý nghĩ đến với cô thành lời, như thể đầu óc cô nói ra trước, rồi mới hiểu ý nghĩa của chúng sau. Cô cố nghĩ tới tuổi thơ của mình: những khung cảnh nhỏ bé cô chọn lựa để chứng tỏ bố mẹ yêu thương nhau như thế nào. Những cảnh khác, nhất là trận cãi cọ tuần trước, cô chọn để quên, không hay biết rằng trong phút giây này cô xua chúng đi mãi mãi. Chỉ còn lại sự tử tế thân yêu.
Nhưng chẳng thay đổi được gì, những hình ảnh không thể dung thứ vẫn lọt qua – mẹ cô bên chậu rửa chén bát; mẹ cô ủi quần áo; mẹ cô đứng giữa những tấm màn ren, nhìn đăm đăm ra con đường ảm đạm bằng cái nhìn đầy tổn thương trong mắt; mẹ cô buộc cũng những tấm màn ấy bằng dây băng màu vàng; mọi cố gắng tạo sự linh hoạt, vui tươi, chẳng đi đến đâu; mẹ cô ôm con mèo đen to xù của bà vào ngưòi, vùi mặt bà vào bộ lông của nó, và bà buông ra một tiếng thở dài não nuột – của nỗi tuyệt vọng, của sự nhàm chán.
Bà không còn thở dài nữa. Bà nằm thật yên tĩnh và thỉnh thoảng hớp một ngụm không khí. Hai cánh tay xếp ngay ngắn hai bên thân người. Suốt ngày dài đôi mắt bà đổi qua màu tử đinh hương trắng, và đã khép lại. Xương gò má nhô lên nhọn hoắt từ khuôn mặt tím bầm, kiệt sức. Người bà thoang thoảng tỏa ra mùi rượu.
Một cánh tử đinh hương nhỏ trôi bồng bềnh trong ly sâm banh, bỏ trên mặt bàn bên cạnh gường bà.
Rượu sâm banh, thứ mà người ta hy vọng kéo dãn sợi chỉ cuộc sống bà từng phút một; hoa tử đinh hương; căn phòng của riêng bà, đến với bà ở cuối một cuộc đời đầy sự buồn tẻ và sự phủ nhận, như thể, dọc con phố tồi tàn nơi họ sống, cái chết và người chết có thể lấy đi cả một đời tằn tiện của tang quyến.
Lúc đứng bên giường, Lucy nghĩ, Bà không còn đó nữa.
Suốt ngày mẹ cô đã nhìn chằm chặp những bông hoa tử đinh hương trắng; bây giờ bà đã ra đi. Bên ngoài, xa hơn những khu vườn bệnh viện, sương đục giăng mờ thị trấn, nhòe ánh đèn đường.
Cô y tá trở lại với bà quản lý bệnh viện. Lucy đứng thẳng lên, cho ra vẻ đàng hoàng tử tế. Trong thâm tâm cô tin mẹ cô chết mà không làm cô hoảng sợ, và khi người quản lý bệnh viện, khéo léo xoay đầu Lucy qua để tựa trên vai bà, nói bằng giọng điềm tĩnh, “Bà ấy đi rồi,” cô cảm thấy mình đã đi được một nửa đoạn đường khốn khó.
Một chút hối hả dấy lên, những bước chân vội vã dọc những hành lang trống, và trong khoảnh khắc người ta bỏ cô lại lẻ loi với người mẹ quá cố của cô. Cô rụt rè đặt bàn tay lên mớ tóc đen mềm của mẹ, vẫn thường được mầy mò, chơi với khi cô còn là bé gái nhỏ đứng trên chiếc ghế sau lưng mẹ, lúc bà may vá.
Vẫn còn mùi rượu và mùi bệnh viện. Căn phòng bắt đầu tối. Cô bước về phía bàn trang điểm và lấy chiếc túi xách tay của mẹ cô, cũ mòn, bóng loáng, và một cuốn sách, cuốn sách của thư viện mà cô đã chọn thật cẩn thận cho mẹ, tin là bà sẽ đọc nó.
Rồi cô uống vội một ngụm đầy sâm banh tử chiếc ly thủy tinh trên bàn, thứ mà trước đây chưa bao giờ cô nếm qua, rồi mang cái vẻ bị tổn thương và xa vắng, cô đi xuôi giữa hành lang, cảm giác như những người y tá đang ngã dạt sang hai bên.
Đẩy những cánh cửa kính mở ra những khu vườn ngập tuyết, cô nghĩ nó giống đoạn cuối một cuốn phim. Nhưng không có âm nhạc dâng lên nuốt trửng lấy cô. Thay vào đó là cha cô bước qua những cánh cổng. Ông dựng xe đạp vào tường và bắt đầu lính quýnh chạy băng qua lớp sỏi ướt.
Nguồn: The First Death of Her Life trong The Storyteller: Short Stories from Around the World. Nelson Canada xuất bản 1992.