cơn bão trườn tới
không bận tâm gì mùa xuân chưa mãn
chỉ có cơn giông là đàng hoàng
nói trước với buổi chiều
bằng khuôn mặt rầu của người khó ở
con vàng anh đã chết
với lý do chẳng rõ ràng gì
như quả ổi cứ lớn lên và âm thầm chín rục
phía tay người mòn mỏi nỗi thơm đau
tháng tư nắng chưa đủ vàng trái thị
chưa đủ điên mùa tình nhiệt đới
lại áo trắng khăn chùng đi đưa đám nỗi đau xanh
bất quá một lần ta giành riêng lấy biển
giữ riêng ta
một trăng úa bên ghềnh
vẽ mặt người chờ sóng xóa thâu đêm
thôi thì cứ như con diều buổi trước
nằm ngủ quên trong tay người đợi gió
nhớ để rồi
nhớ để mà quên
.