~~~
“Phải dì đó không, Dì Marguerite?”
“Tôi đây.”
“Con tôi đâu?”
“Trong một chỗ nhỏ gần phòng sinh. Đúng ra là một nhà xác nhỏ. Nó ở trong đó.”
“Trông nó như thế nào?”
“Nó là một bé trai xinh xắn. Chúng tôi bọc nó trong vải bông. Bà may mắn đấy, tôi rửa tội cho nó kịp thời. Cháu là thiên thần và nó bay thẳng về thiên đàng và sẽ làm thiên thần bản mệnh cho bà.”
“Sao dì lại bọc nó trong vải bông khi nó đã chết?”
“Ở đây chúng tôi vẫn làm thế. Nó sẽ trông được hơn khi bố mẹ vào thăm. Mới có hai giờ sáng, bà nên ngủ lại đi.”
“Dì bận việc phải không?”
“Không. Tôi chỉ muốn được ở với bà, nhưng bà phải ngủ đi. Người ta ngủ hết cả rồi.”
“Mọi người ngủ hết rồi à?”
“Vâng. Để tôi lấy cho bà viên thuốc ngủ.”
“Dì hiền hơn mẹ bề trên. Dì đem con tôi lại giùm tôi nhé. Dì cho nó ở với tôi một lúc.”
“Bà có nói thật không đấy?”
“Vâng, tôi nói thật. Tôi muốn cho cháu ở bên tôi khoảng một tiếng đồng hồ. Nó là con tôi mà.”
“Không được đâu. Cháu nó chết rồi. Tôi không thể trao cho bà một đứa bé đã chết. Bà lấy nó làm gì bây giờ?”
“Tôi muốn nhìn thấy nó và sờ vào người nó. Mười phút, nếu không có gì phiền phức cho dì.”
“Tôi không thể làm gì được. Tôi không đi đâu.”
“Dì sợ cái gì?”
“Nó sẽ làm bà khóc. Bà sẽ nổi giận. Tốt nhất là không nên nhìn chúng nó trong những lúc như thế này.Tôi thì quen rồi.”
“Dì sợ mẹ bề trên của dì chứ gì. Dì không có quen với chuyện gì hết.”
“Ngủ đi. Thiên thần bé bỏng kia sẽ canh giấc ngủ cho bà.”
“Nhiều đứa chết lắm phải không?”
“Cách đây hai tuần. Một đứa chết. Thôi thì…”
“Thôi thì sao?”
“Thì sự việc là, thằng bé là một người bị tật lùn, đúng ra là, một con quái vật nhỏ, thành ra…”
“Thành ra?”
“Thành ra chúng tôi không cấp cứu hồi sinh nó. Nhưng mà nó tự hồi phục. Nó muốn sống cái thằng bé tội nghiệp ấy.”
“Thành ra?”
“Thành ra chúng tôi nhét cái khăn vào miệng nó. Nhưng nó muốn sống, cái thằng bé tội nghiệp ấy. Thật là khó khăn.”
“Và người mẹ cũng ở suốt bên ấy à?”
“Chúng tôi bảo bà ấy là chúng tôi đang cấp cứu hồi sinh thằng bé, chúng tôi làm cái việc chúng tôi phải làm.”
“Ai làm việc đó?”
“Tôi làm.”
“Dì có rửa tội cho nó trước không?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi luôn luôn rửa tội cho chúng nó. Như vậy cho chắc ăn.”
“Dì rửa tội cho nó rồi dì giết nó à?”
“Tôi rửa tội cho nó rồi tôi gửi nó lên thiên đàng, đi thẳng lên đó. Như vậy tốt hơn.”
“Sao dì lại cười?”
“Bởi vì bà có vẻ ngạc nhiên.”
“Tôi nghĩ dì làm vậy cũng phải. Nhưng cái điều làm tôi ngạc nhiên là dì có vẻ chắc chắn về chuyện ấy.”
“Khi người ta có Chúa trong trái tim, người ta luôn luôn chắc chắn. Bà nên cầu nguyện với tôi và bà sẽ ngủ được.”
“Hãy chịu hiểu ra đi là tôi không bận tâm con mẹ gì về mấy lời cầu nguyện của dì. Nếu dì đã giết một đứa bé, nhất định dì phải đem con tôi lại cho tôi, trong giường của tôi, một lúc.”
“Tôi còn không biết nó có còn ở đó không.”
“Dì nói cái gì?”
“Chúng tôi không giữ chúng nó lâu.”
“Dì sẽ làm gì chúng nó chứ?”
“Tôi không được phép nói với bà. Đi ngủ đi.”
“Nói đi.”
“Bà thật sự muốn tôi nói phải không? Đây, chúng tôi THIÊU chúng nó. Bây giờ bà biết rồi đấy. Đi ngủ đi.”
*****
“Bà chưa ngủ à?”
“Không. Nó không còn ở đó nữa à?”
“Tôi không biết. Tôi không lại đó xem. Nhưng sau hai ngày thì điều đó có thể làm tôi ngạc nhiên…”
“Thành ra dì thiêu chúng nó?”
“Chúng tôi thiêu chúng nó. Mau lắm. Trong cái bếp điện.”
“Sao dì lại nói cho tôi nghe điều đó?”
“Bà hỏi tôi mà.”
“Dì nói dối tôi cũng được mà. Chỉ vì tôi nói với dì là tôi không bận tâm con mẹ gì chuyện cầu nguyện của dì phải không. Lẽ ra dì đừng bao giờ nói với tôi.”
“Tôi thấy rất tiếc cho bà, không tin vào Chúa và sự sắp đặt của Người.”
“Sự sắp đặt của Người?”
“Nếu con của bà chết, điều đó có nghĩa là Chúa nhân từ đã gọi nó về nhà của Người. Và đó là điều tốt.”
“Tôi muốn dì ra khỏi phòng này.”
*****
“Tôi là mẹ bề trên. Thức dậy đi nào.”
“Cái gì?”
“Vị linh mục có mặt ở đây. Bà muốn gặp cha phải không?”
“Không.”
“Bà không muốn chịu phép thánh thể à?”
“Không. Bà để cho tôi ngủ yên một lần có được không?”
“Gọi tôi là dì phước nhé. Bà đang ở trong tu viện. Vậy là bà không muốn gặp cha, cũng không muốn chịu phép thánh thể à?”
“Không gì hết. Bà kéo màn lại giùm tôi. Tôi mệt lắm. Tôi muốn ngủ.”
“Người ta đem cho bà mấy thứ hoa gì thế này?
“Sao dì lại hét lên như thế?”
“Bà không cần mấy thứ hoa này. Tối thiểu thì bà cũng nên đem hoa dâng lại cho Đức Mẹ Đồng Trinh.”
“Sao tôi lại không cần những bó hoa này chứ?”
“Con bà chết rồi, bà giữ mấy hoa này làm gì nữa? Bà còn không được quyền có người thăm nữa kia mà, hiểu không? Tôi sẽ chuyển mớ hoa này lên bàn thờ nhà nguyện.”
“Tôi không chịu cái đó.”
“Bà thật sự không chịu à? Không thích chịu phép thánh thể, không thích gặp cha, ngay cả một bó hoa dâng Đức Mẹ cũng không chịu à?”
“Việc gì phải hét lên như thế. Tôi không thích cái đó.”
“Vậy mà bà dám than phiền à? Ngay cả việc dâng một bó hoa cho Mẹ Đồng Trinh Chí Thánh mà bà này còn không chịu thế mà bà ấy còn đang oán trách? Và bà ấy oán trách con bà ấy đã chết?”
“Tôi không có oán trách. Đi ra đi.”
“Tôi là mẹ bề trên. Khi nào tôi muốn ra thì tôi ra. Bà không oán trách à? Thế thì tại sao bà khóc cả ngày như thế?”
“Tôi thích thế.”
“Và tôi mới thấy cái gì trên bàn của bà thế? Trái cam à? Ai cho bà trái cam ấy?”
“Đó là đồ tráng miệng của tôi. Ma sơ Marguerite cho.”
“Bà nghĩ là chúng tôi có thừa cam phí phạm như thế à? Giữa thời buổi khó khăn này à?”
“Đi ra.”
“Ở đây, cam là thứ dành cho các bà mẹ. Những bà mẹ mới sanh con. Những bà mẹ cho con bú. Ở đây chúng tôi không phân phát cam bừa bãi như thế, ai khác thì có thể nhưng chúng tôi thì không, nói cho bà biết.”
Nguồn: Wartime Writings 1943-1949. Dịch từ bản Anh ngữ “Is That You, Sister Marguerite?” của Linda Coverdale. New Press xuất bản 2006.