tôi biết
xin đừng nói về điều tôi đã hỏi
tôi hỏi
chưa bao giờ dừng trên môi câu hỏi
không phải để chờ đợi câu trả lời
gió đã nói tất cả
trong cái rét ngày đông chí
như chúng ta đã từng biết
cái ấm khởi nguồn từ đâu
và nỗi đau manh nha
ngay tự nụ hôn đầu
nắng đã nói tất cả
trong cái tình hàm tiếu
trà mi héo khô
với giấc mơ mãn khai trong vườn nhà tôi
và cây ngọc lan
thì không bao giờ ra hoa được nữa
đêm đã trả lời tất cả
mọi dấu hỏi trừ tịch
nên mùa xuân
chẳng bao giờ cần phải giao thừa
ta vội vàng cầm lấy tay nhau
rồi vội vàng buông lơi
nắm giữ cho mình một khoảnh khắc vui
trả lại tháng giêng
cả một biền cỏ úa
đâu thể rõ ràng như người ta nói
mai là đầu xuân
xin đừng cắm trên nụ hôn một cái mốc
tôi đã hỏi
những điều tôi đã biết rồi
thèm thắp lên
một nến nhang trầm
gởi đi nụ hôn trừ tịch
giọt nước mắt sót lại giữa năm cùng tháng tận
một câu thơ run lên như cái giật mình
đêm ba mươi
đi chợ nhà nghèo
tìm quanh mua mía ngọt
đãi nhau một chén nước lại nghe nhau khóc
đặt thêm một câu hỏi để cho lòng nhớ quên
viết câu cuối cùng trong phút giao thừa
mang tất cả đi theo
những buồn vui không thể chuyển giao
ngả ba đã nặng lòng chọn lựa
ta lại vẫy chào nhau giữa một ngả năm
* tranh Trần Thị Hà, “Two Ways / Hai hướng”