Nhiều lần anh tự hỏi
Về Melbourne, một thế giới mờ
Nơi em thức dậy mỗi sáng
Bên đồi hoa vàng lạnh lẽo sương giá
Tháng năm hằn vết đau kỷ niệm
Anh nhớ em có lần bật khóc
Cuộc sống sao khắc nghiệt
Đầy xa lạ và cô đơn
Nhiều lúc hoảng loạn gọi tên em
Giống như kẻ tị nạn, luôn chạy trốn giấc mơ
Thỉnh thoảng tiếng chuông gió vang lên
Nhắc nhớ tiếng cười em lấp lánh
Nhiều lần, nhiều lần như thế
Anh bốc cháy trong cái nóng thiêu đốt thành phố.