Trang chính » Chuyên Đề, Dịch Thuật, Phụ Nữ & Giới Tính, Sáng Tác, Sang Việt ngữ, Truyện ngắn Email bài này

Phóng Tưởng Bị Hãm Hiếp

, ♦ Chuyển ngữ: 0 bình luận ♦ 20.11.2011
LuiLiu-ShowTime_thumb.jpg

 

LuiLiu-ShowTime

Lui Liu, Show Time (2007)

 

Căn cứ theo cái cách mà thiên hạ bàn tán ráo riết trong các tạp chí, bạn sẽ nghĩ điều đó mới được khởi xướng đây thôi, chẳng những thế nó còn là một thứ gì đó cực kỳ to lớn, như thuốc chủng ngừa ung thư chẳng hạn. Họ in chữ hoa trên bìa trước, và bên trong họ gợi những câu hỏi như những câu họ từng dùng để thẩm định xem bạn có phải là người vợ tốt hoặc bạn có thân hình mập mạp hay mảnh dẻ, bạn nhớ mấy thứ đó không? với phần giải đáp in ngược ở cuối trang 73, và rồi tới mấy cái thứ hướng dẫn cách tự làm có đánh số, bạn biết chứ? HIẾP DÂM, MƯỜI ĐIỀU NÊN LÀM ĐỂ ĐỐI PHÓ, cứ như mười kiểu làm tóc hay gì gì đó. Ý tôi muốn nói là chuyện ấy có gì mới mẻ đâu?

Vậy mà ở chỗ làm, ai cũng nói về chuyện ấy bởi không cần biết bạn mở cuốn tạp chí nào ra, thì nó cũng sẽ ở trong đó, đập ngay vào mắt bạn, rồi người ta cũng bắt đầu trình chiếu nó trên truyền hình nữa. Riêng tôi, lúc nào tôi cũng thà xem phim của June Allyson[1] hơn nhưng người ta không còn làm loại phim ấy nữa và họ cũng không chiếu thường trên các chương trình nửa khuya nữa. Chẳng hạn như hôm kia, tức là thứ Tư, cám ơn trời hôm nay là thứ Sáu như người ta vẫn nói, chúng tôi ngồi trong phòng ăn trưa dành cho phái nữ – phòng ăn đó, ý tôi muốn ám chỉ nơi mà bạn nghĩ bạn sẽ có được chút bình yên và yên tĩnh – thì Chrissy gấp tờ tạp chí cô ta đang đọc lại và nói, “Vậy rồi mấy bà có ai có những phóng tưởng mình bị hãm hiếp không?”

Bốn chúng tôi đang chơi bài brít như chúng tôi vẫn thường làm, và tôi chỉ có mười hai điểm, tính luôn lá bài độc nhất khó đặt giá vào chỗ nào. Nên tôi giao hẹn một con chuồn, hy vọng Sondra sẽ nhớ quy ước một con chuồn này, bởi lần trước tôi chơi như thế nó lại tưởng tôi muốn chơi nguyên bộ chuồn nên nó đã đặt giá bài lên gấp ba trong khi tôi chỉ có bốn con bài nhỏ xíu không con nào quá sáu nút khiến chúng tôi tụt hai điểm và cỗ bài còn bị đe dọa nữa chứ. Nó không phải là một tay chơi brít khá. Tôi muốn nói tôi cũng không cừ lắm nhưng dở cũng phải có mức độ chứ.

Darlene bỏ qua lượt của mình nhưng sự thiệt hại cũng đã rồi, đầu của Sondra lắc lư như được gắn trên vòng bi và nó hỏi, “Phóng tưởng cái gì?”

“Phóng tưởng bị hãm hiếp,” Chrissy nói. Cô ta làm nhân viên lễ tân và cô ta trông giống người thủ vai trò đó; xinh đẹp nhưng lạnh lẽo như trái dưa leo, như thể khắp người cô ta đã bị sơn bằng thuốc bôi móng tay, bạn hiểu ý tôi mà. Rất ư là tô-son-điểm-phấn. “Tờ báo này nói tất cả mọi phụ nữ đều có những phóng tưởng mình bị hãm hiếp.”

“Trời ơi, tôi đang ăn sandwich kẹp trứng mà,” tôi nói, “tôi đặt giá con chuồn và Darlene lại cho qua.”

“Bà muốn nói là thằng cha nào bất ngờ vồ lấy mình trong một con hẻm nhỏ đại khái vậy phải không?” Sondra nói. Nó đang ăn trưa, bọn tôi luôn ăn trưa trong lúc chơi bài, nó cắn miếng rau cần tây lúc nào cũng mang theo và bắt đầu nhai dần cùng với vẻ trầm tư trong mắt và tôi biết bọn tôi nên dẹp ván bài cho rồi.

“Ừ, đại khái vậy,” Chrissy nói. Cô ta hơi đỏ mặt một chút, bạn có thể nhận ra ngay cả bên dưới lớp phấn son.

“Tôi không nghĩ là mình nên ra ngoài một mình vào ban đêm,” Darlene nói, “đặt mình vào vị trí khốn đốn,” và có thể tôi nhầm lẫn nhưng chị ta đang nhìn về hướng tôi. Chị là người lớn tuổi nhất, chị ta bốn mươi mốt tuổi dù bạn sẽ không tài nào đoán biết con số đó và chính chị ta cũng không nốt, nhưng tôi tra tìm được trong hồ sơ nhân viên. Tôi thích đoán tuổi người ta sau đó kiểm chứng xem mình có đúng không. Tôi tự thưởng mình thêm một gói thuốc lá nếu tôi đoán đúng, mặc dù tôi đang cố cắt giảm. Tôi cho điều đó là vô hại nếu mình không kể cho ai. Ý tôi là không phải ai cũng có thể xem hồ sơ nhân viên, không nhiều thì ít chúng cũng là thứ riêng tư. Tuy nhiên nếu tôi nói cho bạn biết thì cũng chẳng sao vì bạn sẽ chẳng bao giờ gặp chị ta, mặc dù chẳng có chuyện gì là chắc chắn, thế giới này nhỏ xíu mà.

Trời ạ, đây chỉ là Toronto thôi mà,” Greta nói. Nó làm việc ở Detroit ba năm và nó sẽ không bao giờ cho phép ai quên điều đó, cứ như thể nó là anh hùng thời chiến hay gì gì đó, bọn tôi có bổn phận ngưỡng mộ nó chỉ với sự kiện nó vẫn còn sống trên thế gian này, cho dù suốt thời gian làm việc ở đấy nó sống ở Windsor[2], chỉ lái xe qua Detroit để làm việc thôi. Mà điều đó thì tôi nghĩ là không kể. Chỗ ở phải là nơi mình ngủ qua đêm, đúng vậy không?

“Ừ, thế mấy bà có nghĩ đến không?” Chrissy nói. Rõ ràng là cô ta đang muốn kể cho chúng tôi nghe về tưởng tượng của cô nhưng muốn chờ ai đó kể trước, con người thận trọng, cái nhà cô ấy.

“Tôi chắc chắn là không,” Darlene nói, và chị ấy nhăn mũi lên, như thế này này, và tôi đã phải phì cười. “Tôi nghĩ điều đó thật ghê tởm.” Chị ấy đã li dị, điều đó tôi cũng đọc được trong hồ sơ nhân viên, chị ấy không bao giờ nhắc đến việc đó. Chắc cũng đã khá lâu rồi. Chị ta đứng dậy, đi đến chỗ để bình cà phê, xoay lưng về phía chúng tôi như thể chị ta không muốn dính dáng gì đến chuyện chúng tôi đang bàn luận nữa.

“Ờ,” Greta nói. Tôi cảm thấy như đây sẽ là chuyện gay go giữa cô ta và Chrissy. Cả hai đều tóc vàng, tôi không cố tình nhắc đến điều đó một cách ác ý nhưng cả hai cùng tìm cách diện cho nổi trội hơn nhau. Greta muốn được thoát khỏi công việc sắp xếp hồ sơ, cô ta muốn trở thành nhân viên lễ tân để có cơ hội gặp gỡ nhiều người hơn. Bạn sẽ chẳng gặp ai trong phòng chứa hồ sơ ngoài những người làm ở phòng hồ sơ. Còn tôi, tôi chẳng bận tâm mấy đến chuyện ấy, tôi có những thú vui sở thích ở bên ngoài.

“Ờ,” Greta nói, “Mình đôi khi cũng nghĩ tới, mấy bà biết căn hộ của mình chứ gì? Mình có cái ban công nhỏ, mùa hè mình thích ngồi ngoài ấy. Mình cũng có trồng vài cây kiểng ngoài đó. Mình chẳng bao giờ bận tâm đến chuyện khóa cửa ban công, đấy là loại cửa kính kéo và mình ở tầng lầu mười tám mà trời, mình có toàn cảnh bờ hồ và tháp CN đủ cả. Nhưng một đêm nọ mình ngồi đó, mặc đồ bộ, coi TV chân không giầy dép, các bà biết không, chợt mình thấy chân của gã đàn ông kia, đi ngang qua cửa sổ, và thoắt một cái, hắn đã đứng ngay ban công, hắn từ tầng trên tức là tầng mười chín tuột xuống bằng dây thừng có móc ở đầu, và mình chưa kịp đứng dậy thì hắn đã ở trong căn hộ của mình rồi. Hắn mặc đồ đen tuyền và măng găng tay đen.” – Tôi biết ngay nàng lôi hình ảnh găng tay mầu đen ở bộ phim truyền hình nào bởi vì tôi cũng coi cùng một phim ấy – “và rồi hắn ta, ừ, thì mấy bà biết chuyện gì xảy ra rồi.”

“Chuyện gì?” Chrissy hỏi, nhưng Greta ngắt lời, “Xong xuôi rồi hắn bảo tôi hắn luôn luôn đến từ phía ngoài chúng cư như thế, từ lầu này sang lầu kia, với dây thừng và móc… rồi hắn bước ra ban công quăng sợi dây, và leo lên rồi biến mất.”

“Cứ như Tarzan ấy,” Tôi nói, nhưng không ai cười.

“Chỉ có thế thôi à?” Chrissy nói, “Bộ bà không bao giờ nghĩ đến… tôi thì nghĩ đến cảnh đang ở trong bồn tắm, không áo quần gì trên người hết…”

“Có ai tắm mà mặc quần áo chứ?” Tôi nói, bởi tôi cho là thật ngu ngốc khi lại nghĩ như vậy, nhưng Chrissy vẫn tiếp tục, “… thật nhiều bọt xà phòng, tôi dùng loại Vitabath, mắc tiền một chút nhưng rất thư giãn, tóc tôi kẹp lên cao, thế rồi cánh cửa mở ra và anh chàng đứng ngay đó…”

“Hắn ta vào bằng cách nào?” Greta lên tiếng.

“Ồ, mình có biết đâu, thông qua cửa sổ hay gì đó. Ấy, mình không thể bước ra khỏi bồn tắm, nhà tắm thì nhỏ mà hắn ta lại đứng chặn ngay cửa, thành ra mình cứ nằm đó, và hắn ta thong thả cởi quần áo của hắn ra, rồi bước vào bồn tắm với mình luôn.”

“Thế mày không hét lên à?” Darlene nói. Chị ta trở về với ly cà phê trên tay, chị ta bắt đầu bị câu chuyện lôi cuốn. “Tao thì sẽ hét như sắp bị cắt tiết.”

“Ai mà nghe thấy?” Chrissy nói. “Hơn nữa, mấy tờ báo đều nói là tốt nhất thì đừng kháng cự, như vậy mình sẽ không bị thương tổn.”

“Coi chừng bị nước xà phòng chảy vào mũi đó.” Tôi nói, “vì thở hì hạch mà,” và tôi thề là cả bốn chúng nó nhìn tôi như thể tôi có vấn đề tâm lý, như thể tôi vừa xúc phạm đến Đức Mẹ Đồng Trinh hay gì đó. Thật tình, thỉnh thoảng tiếu lâm một chút có hại gì đâu. Đời sống quá ngắn ngủi, phải không?

“Nghe nè,” Tôi nói, “mấy chuyện đó đâu phải là phóng tưởng hãm hiếp. Tôi muốn nói là mấy bà đâu có thực sự bị hiếp, ấy chỉ là mấy thằng đàn ông lạ mà mấy bà chưa có dịp gặp gỡ đàng hoàng mà chẳng may bọn hắn lại đẹp trai hơn Derek Cummins” – đó là anh chàng phụ tá giám đốc, hắn đi giầy cao đế hoặc đại khái cũng là đế dày cộm và hắn có cái cách nói chuyện buồn cười, bọn tôi gọi hắn là Derek Duck – “và mấy bà cũng được thưởng thức vui vẻ. Hãm hiếp là khi nào bọn nó có dao hay thứ gì đó và mấy bà thì không muốn làm.”

“Thế còn bà thì sao, Estelle,” Chrissy hỏi, cô ta bực mình vì bị tôi chọc quê phóng tưởng của cô ta, và nghĩ là tôi kinh thường cô ấy. Sondra cũng bị mích lòng, lúc này nó đã ăn xong mớ rau cần tây và đang muốn kể về điều mơ tưởng của nó nhưng nó đã chậm chân mất rồi.

“Được rồi, để tôi kể cho mấy bà nghe một phóng tưởng.” Tôi nói, “Tôi đang đi bộ dọc con đường tối mịt ban đêm thì thằng cha này nhào tới, nắm lấy tay tôi. Lúc bấy giờ tình cờ tôi lại có một trái chanh nhựa trong túi xách, mấy bà nhớ người ta vẫn khuyên mình ra ngoài luôn mang theo trái chanh nhựa trong túi xách không? Thực ra tôi không làm chuyện đó, tôi có thử một lần và trái chanh mắc dịch rỉ ướt cuốn chi phiếu của tôi, nhưng trong giấc mơ thì tôi có một trái, tôi nói với hắn, “Anh đang tính hiếp tôi phải không?” hắn gật đầu, thế là tôi mở túi để lấy trái chanh ra, nhưng tôi tìm hoài không thấy! Trong túi xách của tôi toàn mấy đồ vớ vẩn, giấy Kleenex, thuốc lá và ví đựng tiền lẻ, son môi, bằng lái xe, mấy bà biết những thứ lặt vặt ấy mà; tôi bảo hắn đưa hai tay ra, như thế này này, và tôi đổ hết những thứ lặt vặt kia lên hai bàn tay hắn, rồi tìm thấy trái chanh nhựa dưới đáy túi, mà lại mở nắp không được. Tôi đưa trái chanh cho hắn và hắn ngoan ngoãn làm theo, hắn vặn nắp để mở dùm và đưa lại cho tôi, thế là tôi xịt vào mắt hắn.”

Tôi hy vọng bạn không nghĩ làm vậy thì quá gian ác. Nghĩ lại, hành động đó cũng có vẻ tàn nhẫn một tí, nhất là trong khi hắn lại lịch sự đủ điều.

Đấy là giấc mơ bị hiếp của bà đấy hả?” Chrissy nói. “Không thể ngờ.”

“Bà ấy hơi tưng tửng ấy mà,” Darlene nói, chị ta và tôi là hai người làm việc lâu nhất ở đây và chị ta không bao giờ quên cái lần tôi say rượu trong bữa tiệc cơ quan, nhất định đòi khiêu vũ bên dưới gầm bàn chứ không phải trên mặt bàn, tôi khiêu vũ kiểu Cossack[3] rồi tôi bị va đầu vào gầm bàn – cái bàn làm việc – khi đứng lên thì tôi bị đụng đầu và té xỉu. Chị ta cả quyết đó là dấu hiệu của một bộ óc sơ khai rồi đem chuyện kể cho tất cả những người vào làm sau này trong khi tôi cho rằng như vậy thì đâu có công bằng. Cho dù tôi có làm chuyện đó thật.

“Tôi hoàn toàn trung thực,” tôi nói. Tôi bao giờ cũng nói thật và bọn nó biết rõ điều đó. Việc gì phải mất công đóng vai gì khác, đó là cách nhìn của tôi, bởi sớm muộn gì sự thật cũng được tỏ bày thành ra tốt nhất là bạn chẳng nên phí thời gian làm gì, đúng không? “Mấy bà phải nghe câu chuyện về thuốc Lau Chùi Lò Easy-Off.”

Nhưng giờ ăn trưa đã hết, với một ván bài brít bị xù, và ngày hôm sau chúng tôi tốn thời gian cãi nhau ỏm tỏi về việc nên chơi ván mới hay tiếp tục từ phần dang dở ngày hôm trước, thành ra Sondra không bao giờ còn cơ hội để kể về phóng tưởng bị hiếp của cô ta.

Nhưng tôi cũng bắt đầu nghĩ ngợi về những phóng tưởng bị hãm hiếp của riêng tôi. Có thể tôi cũng bất thường hay sao đó, dĩ nhiên tôi cũng có hình dung những gã đàn ông lạ mặt, đẹp trai trèo qua cửa sổ vào nhà, như Mr. Clean[4], tôi mơ ước như mọi người, xin trời đừng cho con một anh chàng có bàn chân phẳng tuột và áo loang mồ hôi, hãy cho chàng cao trên năm bộ Anh rưỡi, tin tôi đi, cao quá cỡ cũng là một dị tật dù lối suy nghĩ ấy cũng đã khá hơn trước, bọn đàn ông cao lớn đang bắt đầu ưa chuộng những người có cái mũi chỉ cao hơn lỗ rốn của bọn họ. Nhưng nếu tính thật sòng phẳng thì bạn không thể xem những thứ ấy là phóng tưởng bị hãm hiếp. Trong phóng tưởng hãm hiếp thực sự điều bạn nên cảm nhận là nỗi hoang mang, hệt như khi bạn nghĩ chúng cư mình đang cháy và bạn nên chạy xuống bằng thang máy hay thang bộ hoặc là trùm mặt trong cái khăn ướt, và cố nhớ lại tất cả những điều bạn đã đọc được là nên làm gì trong lúc này rồi lại không thể quyết định là nên làm gì.

Ví dụ, tôi đang đi bộ dọc theo con đường tối mù vào ban đêm và cái tên lùn tịt, xấu xí nhào tới nắm lấy tay tôi, và không những hắn ta xấu xí, bạn tưởng tượng được chứ, mà cái mặt còn phì nộn vô cảm như những gã mà bạn phải chuyện trò trong ngân hàng khi tiền trong trương mục của bạn đã bị rút ra quá mức quy định – dĩ nhiên tôi không nói là tất cả bọn họ đều như thế – nhưng chắc chắn mặt hắn ta đầy mụn. Thế rồi hắn ta ép sát tôi vào tường, hắn lùn nhưng to con, và hắn bắt đầu cởi quần và cái dây khóa bị kẹt. Thiệt tình, một trong những giây phút đầy ý nghĩa nhất trong đời một cô gái, hệt như chuyện kết hôn hay sanh con gì gì đó, vậy mà dây kéo quần hắn lại bị kẹt.

Thành ra tôi nói, một cách bực bội, “Ô, Trời ạ,” và hắn ta bật khóc. Hắn nói cả đời hắn chưa bao giờ làm chuyện gì ra hồn, và đây là giọt nước làm tràn vành ly, hắn sẽ nhảy cầu tự tử.

“Thật ra,” tôi nói, tôi cảm thấy tội nghiệp cho hắn ta, tôi luôn rốt cuộc cứ phải chạnh lòng thương hại cho gã đàn ông trong phóng tưởng bị hãm hiếp của mình, tôi nghĩ chắc cánh đàn ông phải có vấn đề gì đó, vì nếu gã là Clint Eastwood thì chuyện sẽ khác hơn nhưng xui là gã không phải. Tôi là loại con gái chuyên chôn cất những con chim sáo bị chết, bạn hiểu ý tôi không? Tôi vẫn thường làm mẹ bực muốn điên lên vì mẹ không muốn tôi chạm tay vào chúng, tôi đoán chắc mẹ tôi sợ vi trùng. Thành ra tôi nói, “Nghe này, tôi hiểu được cảm giác của anh. Anh phải có biện pháp gì đó với những cái mụn trên mặt, nếu tẩy được chúng, anh sẽ trông đẹp trai, nói thật đó; anh sẽ không phải đi long nhong ngoài đường làm mấy chuyện như thế này. Trước đây tôi cũng bị mụn như thế.” Tôi nói, để an ủi hắn, nhưng thực sự điều đó giúp hắn ít nhiều, và cuối cùng tôi cho hắn tên của bác sĩ chuyên khoa bệnh ngoài da ngày trước của tôi, ông bác sĩ chữa cho tôi lúc tôi còn học trung học ở Leamington, dù thật ra tôi lại thường đến St. Catharine để tìm gặp ông bác sĩ chuyên khoa da. Tôi kể cho bạn nghe, tôi thực sự lẻ loi khi mới tới đây; mà tôi nghĩ chắc sẽ phải là cuộc phiêu lưu vĩ đại hơn mọi cuộc phiêu lưu, nhưng ở thành phố gặp gỡ thiên hạ khó hơn nhiều. Nhưng tôi nghĩ với đám đàn ông chắc sẽ khác.

Hoặc là tôi bị cảm nặng, nằm liệt giường, mặt mũi sưng vù, mắt đỏ và mũi chảy nước như vòi bị nứt, và gã kia trèo cửa sổ vào và hắn cũng bị cảm nặng, một loại cảm cúm mới đang tràn lan. Hắn nói, “tôi săắppp iếêêêp côôôô.”- mong là bạn không cảm thấy bực mình khi tôi bịt mũi như thế này nhưng vậy mới đúng như trong tưởng tượng của tôi – và hắn bật ra một cú hắt hơi khủng khiếp, khiến hắn khựng lại một chút, ngoài ra tôi cũng chẳng phải là đối tượng nhan sắc gì, bạn phải là loại người lệch lạc tâm lý ghê lắm mới đi hãm hiếp một kẻ đang cảm cúm như tôi, cái kiểu mũi tôi đang chảy ròng ròng như thế này thì chẳng khác gì hiếp một chai keo dán LePage. Hắn nhìn dáo dác quanh phòng và tôi nhận ra là hắn không có khăn giấy Kleenex, có trời mới biết vì sao hắn bò ra khỏi giường, nếu mình muốn đi rảo tìm chỗ trèo cửa sổ vào nhà người ta thì ít nhất cũng chờ đến lúc bớt bệnh một tí, đúng không? Tôi muốn nói là chuyện ấy cũng đòi hỏi một chút sức lực nào đó chứ. Thành ra tôi bảo hắn sao lại không để tôi pha cho một ít thuốc cảm NeoCitran với rượu mạnh, tôi vẫn uống thứ đó, mình vẫn còn bị cảm nhưng sẽ không còn thấy khó chịu trong người, thành ra tôi pha thuốc cho hắn và kết cuộc chúng tôi ngồi coi chương trình khuya trên TV với nhau. Tôi muốn nói là không phải tất cả bọn họ là những tay cuồng dâm, ngoài việc đó ra thì họ cũng có một cuộc sống bình thường. Tôi đoán họ cũng thích coi chương trình truyền hình khuya như mọi người vậy.

Tuy vậy tôi cũng có một phóng tưởng rùng rợn hơn… trong đó tên ấy bảo hắn ta nghe thiên thần bảo hắn phải giết tôi, bạn biết mà, tương tự như những chuyện đọc đầy rẫy trên báo chí. Trong phóng tưởng này, tôi không sống trong căn hộ chúng cư nơi tôi đang sống, tôi đã về nhà mẹ tôi ở Leamington và cái tên kia trốn trong căn hầm chứa đồ, hắn níu lấy tay tôi lúc tôi xuống cầu thang lấy một lọ mứt và hắn ta còn tìm được cái rìu từ ga-ra nữa, đó mới thực là đáng sợ. Cứ nghĩ xem, bạn sẽ phải nói năng làm sao với một gã điên như thế?

Thế nên tôi bắt đầu run bần bật nhưng một phút sau tôi điềm tĩnh lại được và tôi hỏi anh ta là anh có chắc những lời thôi thúc của thiên thần ấy chọn đúng người không bởi tôi cũng nghe cùng những giọng thiên thần ấy thôi thúc tôi một khoảng thời gian rằng tôi sẽ cho ra đời một hóa thân của bà thánh Anna người mà sau đó cho chào đời trinh nữ Maria kế đến là Chúa Jesus và rồi đến ngày tận thế, thành ra anh không nên can thiệp vào chuyện ấy, phải không nào? Thế là anh ta bị bối rối và lại lắng nghe thêm một hồi nữa, rồi anh ta hỏi tôi có dấu chỉ gì không, tôi cho anh ta xem vết sẹo chủng đậu, bạn có thể thấy đó là một vết sẹo dị dạng, hồi đó nó bị nhiễm trùng vì tôi gãi làm trầy lớp vẩy bên trên và điều ấy có kết quả ngay, anh ta xin lỗi và trèo ra khỏi ống khói lò sưởi, nơi mà anh ta đã chui vào lúc đầu, và tôi tự nhủ được dạy dỗ theo Công giáo cũng có những cái lợi dù tôi ngưng đi nhà thờ từ khi người ta chuyển các nghi lễ phụng vụ sang tiếng Anh, nghi lễ không còn như xưa nữa, thà theo đạo Tin Lành còn hơn. Tôi sẽ phải viết thư bảo mẹ tôi đóng bít cái lỗ thoát lò sưởi ấy, lúc nào nó cũng làm tôi bận tâm. Buồn cười là tôi không thể tả cho bạn một chút nào về nhân dáng gã đàn ông ấy nhưng tôi biết thật chính xác loại giầy anh ta mang, chúng là loại giầy kiểu xưa có dây buộc lên bên trên mắt cá, dù anh ta còn trẻ. Điều đó cũng lạ, phải vậy không?

Nhưng tôi cũng phải nói với bạn là tôi toát mồ hôi cho tới khi thấy hắn an toàn rời khỏi nơi đó và tôi lập tức lên lầu và pha cho mình một tách trà. Tôi tránh không nghĩ nhiều về vụ đó. Mẹ tôi vẫn bảo mình không nên bận lòng hoài về những chuyện không vui và đại khái tôi cũng đồng ý điều đó, ý tôi muốn nói là, nghĩ đến chúng hoài cũng chẳng làm chúng biến đi được. Cho dù nghĩ kỹ lại thì tránh nghĩ đến chúng thì cũng chẳng làm chúng biến đi.

Đôi khi tôi có những phóng tưởng ngăn ngắn trong đó tên ấy nắm lấy cánh tay tôi nhưng tôi lại vốn là một tay kung-fu nhà nghề, bạn tin được không, ngoài đời thường tôi chắc chắn đã ăn một cú giáng trên đầu và thế là xong, như khi mổ lấy hạch hạnh nhân ra vậy, bạn tỉnh dậy và mọi chuyện êm đẹp ngoại trừ vài chỗ đau đau, và thật may mắn nếu như không gẫy cỗ hay gẫy chỗ nào khác trong người, tôi chưa hề đập trúng trái bóng chuyền nào trong phòng tập thể dục mà trái bóng chuyền thì cũng khá lớn bạn biết đó – và tôi chỉ việc thọc ngón tay vào mắt hắn là xong, hắn ngã gục, hoặc tôi quật ngược hắn vào tường hay gì đó. Nhưng tôi chẳng bao giờ có thể thọc ngón tay vào mắt của bất kỳ ai, bạn có thể làm được không? Nó sẽ cảm thấy như thạch nóng mà thạch lạnh tôi còn không thích nữa kìa, chỉ nghĩ đến nó là tôi đã nổi gai cả người. Tôi thấy chút mặc cảm tội lỗi về chuyện ấy, ý tôi nói là làm sao bạn có thể sống nhơn nhởn khi biết mình đã làm ai đó mù mắt suốt đời?

Nhưng với một gã đàn ông thì có thể khác đi chăng.

Phóng tưởng gây cảm xúc nhiều nhất là lần mà khi thằng cha ấy nắm lấy cánh tay tôi, tôi nói với hắn một cách buồn bã và trang trọng, “Anh sẽ hiếp một xác chết đấy thôi.” Câu nói làm hắn sựng lại và tôi giải thích cho hắn là tôi mới phát hiện mình bị bệnh ung thư máu các bác sĩ bảo tôi chỉ còn sống được vài tháng. Vì vậy mà đang đêm, tôi lang thang ngoài phố một mình như thế này, tôi cần suy nghĩ, bạn biết mà, để có thể thỏa hiệp với phát hiện đau đớn ấy. Tôi không bị ung thư máu ngoài đời nhưng trong phóng tưởng ấy, tôi đã bị, tôi đoán tôi chọn chứng bệnh đặc biệt ấy vì một cô bạn học chung lớp bốn của tôi đã chết vì căn bệnh ấy, cả lớp gởi hoa đến bệnh viện cho bạn ấy. Hồi đó tôi chưa hiểu rằng cô bạn sắp chết nên cũng muốn bị ung thư máu để được tặng nhiều hoa. Trẻ con thật buồn cười, phải không? Thế rồi tôi phát hiện hắn ta cũng bị ung thư máu, và hắn cũng chỉ còn vài tháng để sống, vì vậy mà hắn đi lang thang, tìm đàn bà để hãm hiếp, hắn cảm thấy cay đắng vì hắn còn quá trẻ mà đời sống lại đang dần rút khỏi tầm tay hắn trước khi hắn thực sự được sống. Thế là chúng tôi thong thả bước bên nhau dưới ánh đèn đường, trời đang mùa xuân và pha chút sương mù, rồi chúng tôi rủ nhau vào quán cà phê, cả hai cùng vui mừng vì đã tìm được người duy nhất có thể hiểu được tâm trạng mình, quả là số phận, và sau một lúc, chúng tôi chỉ nhìn nhau, tay chạm vào tay, rồi anh dọn vào căn hộ của tôi và chúng tôi trải qua những ngày tháng cuối cùng của mình bên nhau trước khi từ giã cõi đời, chúng tôi gần như không thức dậy vào buổi sáng, dù chúng tôi không thể quyết định ai sẽ là người chết trước. Nếu anh ta đi trước thì tôi sẽ phải tiếp tục vẽ vời về đám tang, nếu tôi chết trước tôi sẽ không phải lo âu về chuyện đó, thành ra chỉ còn tùy thuộc vào lúc ấy tôi mệt mỏi nhiều hay ít. Bạn có thể không tin nhưng đôi khi tôi bật khóc. Tôi khóc lúc coi hết cuốn phim, ngay cả khi chuyện phim chẳng có gì là buồn bã, thành ra tôi nghĩ chắc việc mình khóc cũng tương tự vậy. Mẹ tôi cũng giống hệt.

Điều khôi hài về những phóng tưởng này là gã đàn ông luôn luôn là người tôi không quen, trong khi thống kê của các tạp chí, thì, ít ra là đa số các tạp chí, đều bảo rằng kẻ hãm hiếp là người mà bạn biết, ít nhất cũng biết sơ qua, như chủ hãng của bạn chẳng hạn – tôi muốn nói, không thể là chủ hãng của tôi, ông ta đã ngoài sáu mươi và tôi chắc chắn là ông ta chẳng làm nên trò trống gì trong việc hãm hiếp, tội nghiệp ông già, nhưng có thể là người nào đó giống Derek Duck, trong đôi giầy độn cao của hắn, thôi đừng nghĩ đến nữa – hoặc người nào đó bạn mới gặp, mời bạn lên phòng hắn uống một ly, đến lúc bạn không thể giữ ở mức độ xã giao đơn thuần được nữa, và làm sao bạn có thể quen biết một người nếu như bạn không thể cho hắn ta một chút tin tưởng như thế chứ? Bạn không thể bỏ cả đời trong phòng lưu trữ hồ sơ hoặc giam mình trong căn hộ của bạn với tất cả cửa sổ, cửa ra vào khóa chặt và kéo mành phủ kín. Tôi không phải là loại người mà bạn có thể coi là dân uống rượu nhưng thi thoảng tôi cũng muốn ra ngoài uống một hai ly ở chỗ hay hay nào đó, ngay cả khi phải đi một mình, tôi đồng ý với phong trào giải phóng phụ nữ về mặt đó cho dù tôi không thể đồng ý với họ về nhiều thứ khác họ đã phát biểu. Ví dụ như ở quán này, tất cả những người hầu bàn đều biết tôi và bạn biết đấy nếu có ai quấy rầy tôi… không hiểu sao tôi lại kể cho bạn nghe mấy chuyện này, trừ khi tôi nghĩ nó giúp bạn hiểu rõ một người, nhất là lúc ban đầu, nghe một số điều mà họ quan tâm đến. Ở chỗ làm, tụi nó gọi tôi là kẻ lo lắng quá mức, nhưng cũng không hẳn là lo lắng, mà đúng hơn là hình dung ra mình phải làm gì trong trường hợp khẩn cấp, như tôi đã nói rồi.

Dù sao, một điều khác nữa về chuyện đó là có nhiều sự đối thoại, thực ra tôi bỏ hầu hết thời gian, trong những phóng tưởng, để tự hỏi mình sẽ nói gì và hắn ta sẽ nói gì, tôi nghĩ tốt nhất là mình gợi chuyện để nói. Nghĩ xem, làm sao một gã đàn ông có thể làm chuyện đó với một người mà anh ta vừa mới trò chuyện thật lâu, một khi bạn làm cho người ta biết bạn cũng là một con người, bạn cũng có một đời sống, thì tôi không thấy có lý do nào để họ cứ tiến tới chuyện đó, đúng không? Tôi muốn nói là tôi biết chuyện ấy vẫn xảy ra, tôi chỉ không hiểu tại sao lại như thế, đó là phần mà tôi thực sự không hiểu.

1977

Chuyển ngữ từ nguyên bản “Rape Fantasies”


[1] phim thuộc thể loại tình cảm ướt át

[2] Thành phố của Canada, rất gần thành phố Detroit của Mỹ

[3] điệu nhảy dân gian của người Nga

[4] Đại sứ hình tượng hoạt họa của hãng sản xuất sản phẩm lau chùi

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)