“Mỗi thời đại – hay mỗi khung cảnh của một thời đại – cần một ngôn ngữ bày tỏ thích hợp. Quán bia ôm cần ngôn ngữ bia ôm. Thơ hôm nay cần cái hơi nhấm nhẳng. Để bước vào không gian thơ hôm nay, tôi phải đổi thứ tiền mặt lục bát ra thứ tiền nhấm nhẳng và lòng cứ nơm nớp lo mình đang cầm tiền giả trong tay.” –HC
điều gì sẽ xảy ra
khi tôi lật ngược thời gian
và đặt trước mọi thực thể nhân gian
một dấu trừ
cơn nóng bốn mươi độ Sahara
thành cái lạnh Siberia âm bốn mươi
đại loại như thế
điều gì sẽ xảy ra
khi tôi lộn ngược tôi từ trong ra ngoài
thử tưởng tượng những âm thanh
cơn gió khi thổi ngược chiều
không gian xoay hướng lỗ đen
cõi dương thành cõi phi-dương
cõi âm thành cõi phi-âm
chân lý thành phi chân lý
hình dung những trang thư viết ngược
ý tưởng
tình yêu thành phi tình yêu
hận thù thành phi hận thù
điều gì sẽ xảy ra
khi mực hút ngược vào ngòi bút
và lòng người
cuốn lại trước cơn vui
hãy tưởng tượng
và
hãy phi tưởng tượng
khi ấy
tôi
phi tôi
.
Có lẽ nhà thơ trẻ Lưu Diệu Vân và chúng ta đều đồng ý đây là sự đột phá của Hoàng Chính và như thế xin thi sĩ cứ yên lòng xài thứ tiền riêng này để tự sắm cho mình chiếc vé văn chương vào ngưỡng thi ca đương đại.